Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2008: Ngươi Vừa Nói Cái Gì?

Chương 2008: Ngươi Vừa Nói Cái Gì?Chương 2008: Ngươi Vừa Nói Cái Gì?
"Nơi nào? Ngươi thật sự cảm thấy Đế Quân Hiền sẽ cập bờ ở hai nơi đó sao?"
"Ừ, Đế Quân Hiền sẽ không đi xa! Đằng sau bờ sông phía trước có một chỗ cập bờ, ở đó có một con đường nhỏ có thể lên núi! Ở trên núi có một cái miếu hoang trăm năm, là tiền triều lưu lại, cho nên nơi đó có một con đường nhỏ. Bao nhiêu năm qua, cây cối đã che khuất lối đi, miếu cũng không có một bóng người, nên ít người biết. Hơn nữa phía trước cũng có một cánh rừng bạch đàn, tiện để thuyền cập bờ. Lát nữa ngươi mang theo người rời thuyền, đi theo dọc đường lên núi nhìn xem có phát hiện gì không. Ta sẽ đi đến rừng cây phía trước lên bờ trước." Đây là nơi mà Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ Đế Quân Hiền có khả năng cập bờ nhất.
Phong Niệm Trần gật đầu: "Chẳng qua rừng cây bạch đàn kia nghe có chút quen, giống như ta đã từng nghe qua ở nơi nào rồi."
Phong Niệm Trần chống cằm nhìn nơi xa suy nghĩ.
Nạp Lan Cẩn Niên thuận miệng đáp: "Có lẽ là trước đây đi đến bên kia hái thuốc!"
"Không có, rừng cây bạch đàn kia làm gì có dược liệu đáng giá gì để ta phải đi hái?! Là có người nói với tal"
"Rừng cây bạch đàn ở huyện Bạch Đàn, ngươi đã từng đi qua huyện Bạch Đàn chưa?"
Phong Niệm Trần võ tay một cái: "Ta nhớ ra rồi!"
"Lúc trước Giả Tĩnh Như có mua một phủ đệ ở huyện Bạch Đàn cho sư phụ nhưng sư phụ không cần. Phủ đệ kia chính là ở rừng Bạch Đàn! Lúc đó ta ở bên cạnh nghe thấy được, còn lải nhải ở trong lòng, rừng cây bạch đàn, không biết ai là người đặt tên huyện thành ở Nạp Lan Quốc như vậy! Quá tùy tiện!"
Nạp Lan Cẩn Niên bỗng dưng xoay người giữ chặt vai của hắn: "Vừa rồi ngươi nói cái gì?"
Huynh đệ, ngươi muốn làm gì?
Phong Niệm Trần không dám động: "Ta nói không biết là ai đặt tên cho huyện Bạch Đàn, rừng cây bạch đàn, không biết cái tên này là do ai đặt! Ta nói như vậy."
Phong Niệm Trần nói tới đây thì trợn mắt, sau đó trở tay túm lấy vai Nạp Lan Cẩn Niên: "Ta đã biết! Là phủ đệ kial"
Nạp Lan Cẩn Niên ghét bỏ đẩy tay hắn ra, nói với binh lính đang cầm lái: "Dùng tốc độ nhanh nhất đi đến rừng cây bạch đàn!"
Tốc độ thuyền càng lúc càng nhanh hơn!
Trong căn phòng tối om, Ôn Noãn nằm trên chiếc giường xa lạ, cơ thể nàng khó chịu đến mức mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt sũng.
Đôi mắt của nàng dán chặt vào cánh cửa gỗ không chớp, tai nàng lắng nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, dùng ý niệm chú ý đến mây tía.
Sao mây tía lại phục hồi chậm như vậy?
Lúc này nàng khích bác với Phượng Địch, lợi dụng sự ngưỡng mộ của nàng ta với Đế Quân Hiền làm nàng ta nổi lên tâm tư muốn thay nàng động phòng hoa chúc tối nay. Nàng lại tiết lộ cho nàng ta biết mình luôn mang theo một miếng da người dùng để dịch dung có bộ dạng khuôn mặt của nàng. Quả nhiên nàng ta liên lấy mận đổi đào, nhưng nàng ta lại sai người ném nàng vào phòng của một hộ vệ bên người Đế Quân Hiền.
Rất nhanh, có tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, sau đó cửa gỗ phát ra một tiếng "cot kẹt" rồi bị đẩy ra.
Một bóng người cao lớn màu đen bước vào, nhìn thấy người nằm trên giường, ngửi thấy mùi thơm lạ trong phòng, hắn sững người, lập tức rút kiếm ra: "Ail" Ôn Noãn cố gắng áp chế gì đó, làm giọng điệu của mình có vẻ lạnh lùng: "Một người ngươi không thể chọc vào."
Nam nhân ngẩn ra, giọng nói này thật là dễ nghe!
Không hiểu sao khiến hắn có chút hưng phấn.
Hắn cầm kiếm tiến lên, xuyên qua ánh trăng từ cửa sổ, có thể thấy rõ người trên giường có gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Tuệ An quận chúa của Nạp Lan Quốc?
Hắn theo bản năng nhìn thoáng qua phòng mình.
Không phải chủ tử đang động phòng với Tuệ An quận chúa sao?
"Sao ngươi lại ở đây?" Trong phòng có mùi thơm nồng nặc, tim của hắn đập nhanh hơn một chút, giọng nói có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía Ôn Noãn có chút nóng bỏng.
Ôn Noãn cắn lưỡi, để cơn đau áp chế xao động trong cơ thể, để bản thân tỉnh táo, nàng cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh như cũ: "Thật rõ ràng, bởi vì có người muốn dùng ta để hại ngươi."
Nam nhân nghe vậy thì ngẩn ra, không ngờ tới sẽ là đáp án như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận