Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2013: Giống Như Lên Núi Được Mùa

Chương 2013: Giống Như Lên Núi Được MùaChương 2013: Giống Như Lên Núi Được Mùa
Phong Niệm Trần thấy nụ cười của Ôn Noãn, đồng tình liếc mắt nhìn Đế Quân Hiền.
Đế Quân Hiền vẫn còn ở nơi đó điên cuồng la hét, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Hắn tức giận nhìn Nạp Lan Cẩn Niên cùng Ôn Noãn, há to miệng phát ra một tiếng kêu không thành tiếng!
Không ai có thể nghe thấy những gì hắn đang điên cuồng la hét!
Cũng không có người muốn nghe hắn la hét!
Phong Niệm Trân lắc đầu: Xứng đáng!
Lần này hắn thật sự trở thành một tên tàn phế vô dụng!
Hình như Đế Quân Hiền vẫn chưa đón dâu, chưa có vợ con phải không?
Cũng không biết có con vợ lẽ hay không?
Hy vọng đều không cói
Phong Niệm Trần không thấy hắn đáng thương chút nào!
Lại dám bắt tiểu sư phó!
Lần này hắn thật sự chạm vào vảy ngược của Nạp Lan Cẩn Niên rồi.
Dù bắt Hoàng Thượng của Nạp Lan Quốc thì cũng không thê thảm như vậy!
Cùng lắm chỉ là đứt gân tay gân chân, nhưng chắc có thể giữ lại được dòng dõi!
Bắt Tuệ An quận chúa?
Tấm tắc... , cuộc đời này đã không còn hy vọng!
Hơn nữa lại còn thiếu đạo đức mà làm lây lan dịch chuột!
Cũng không biết tiểu sư phó định làm như thế nào?
Phong Niệm Trân không khỏi chờ mong!
Lúc này, Hạ Huyền đã đi tới, ôm quyền nói: "Chủ tử, tất cả mọi người đều đã bị đưa lên thuyền!"
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Đế Quân Hiền nằm liệt trên đất: "Mang đi!"
"Vâng!"
Nạp Lan Cẩn Niên đưa tay muốn ôm Ôn Noãn.
Ôn Noãn vội đứng lên: "Ta đã không sao! Ta tự đi là được."
Lúc này Phong Niệm Trần vươn tay với Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất, ta bị trọng thương, ngũ tạng lục phủ đều chảy máu! Ngươi ôm ta lên thuyền đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên không thèm nhìn Phong Niệm Trần một cái, không nói hai lời liền bế Ôn Noãn lên, thấp giọng dỗ: "Ngoan! Nghe lời! Nếu không ta sẽ điên mất!"
Không ôm nàng vào trong ngực thì trong lòng hắn sẽ bất an!
Ôn Noãn: "..."
"Thôi được rồi!" Ôn Noãn đưa tay ôm lấy cổ hắn, dựa đầu vào trong lòng ngực hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên ôm Ôn Noãn rời dil
Phong Niệm Trần che ngực đuổi theo: "Này, đợi ta với! Ta thật sự bị thương!"
Đáp lại hắn chính là bóng dáng Nạp Lan Cẩn Niên không hề quay đầu lại.
Hai người này thật sự không có đạo đức! Hắn thật sự bị thương mài
Bị thương rất nặng!
Ôn Noãn thò đầu ra nói với Phong Niệm Trần: "Phong đại ca đi từ từ, ta kêu Trần Hoan cùng Trần Hỉ đến đây đỡ ngươi!"
Trân Hoan cùng Trân Hi?
Hắn muốn hai nữ nhân tới dìu hắn làm gì?
"Không, không cần!"
Phong Niệm Trần quay đầu lại nhìn vê phía Hạ Huyền: "Ha Huyền, ngươi cõng ta ra ngoài đi!"
Hạ Huyền dùng một bàn tay túm quần áo Đế Quân Hiền, vặn lên như vặn bao tải, nghe vậy nhìn về phía Phong Niệm Trần, mặt không có cảm xúc gật đầu: "Được!"
Nói xong, mang theo Đế Quân Hiền đi đến bên cạnh Phong Niệm Trần, túm lấy sau áo hắn, nhấc hắn lên cao.
"Này, này, không phải như vậy, là cống ta đi ra ngoài! Cống ta đi ra ngoài!"
Hạ Huyền trực tiếp ném Phong Niệm Trần lên vai mình, khiêng hắn đi tới trước!
Phong Niệm Trần sắp bị tức chết rồi, hắn đây là đang khiêng lợn rừng sao?
"Này, này, để ta xuống! Để ta xuống! Ta tự đi!"
Hạ Huyền không để ý tới hắn, sải bước đi vê phía trước!
Phong công tử quá khó hầu hạ, ồn ào làm lỗ tai mọi người chịu không nổi!
Ôn Noãn ở phía trước thấy Hạ Huyền một bên khiêng Phong Niệm Trần, một tay khác túm quần áo Đế Quân Hiền, nửa khiêng nửa kéo đi đến trước, giống như lên núi được mùa, nàng không khỏi bật cười ha ha.
Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu nhìn tiểu nha đầu đang cười nghiêng ngả trong lòng mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau một ngày đen tối, cuối cùng cũng trong sáng!
Trái tim căng chặt một ngày, cuối cùng cũng rơi xuống.
Lòng của tiểu nha đầu này quá lớn, cho dù là trong tình huống như thế nào, nàng cũng đều có thể thoải mái!
Nạp Lan Cẩn Niên ôm Ôn Noãn lên thuyền.
Phượng bich ngẩng đầu, hung ác nhìn Ôn Noãn đang cười to thoải mái ở trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên!
Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ôn Noãn đã bị lăng trì rồi!
Sao tiện nhân này còn có thể cười được!
Tại sao tiện nhân này lại giống như không có việc gì?
Ôn Noãn giống như cảm nhận được, cười tủm tim thu hồi tầm mắt, quay đầu lại liền thấy Phương Địch ở trên boong tàu, nàng ta chỉ mặc một cái áo trong, tóc hỗn độn, bị trói lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận