Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 2017: Con Cham?

Chuong 2017: Con Cham?Chuong 2017: Con Cham?
Lúc này cũng đã là đêm khuya.
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu, sau đó liền đi ra ngoài.
Cả đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn chỉ nhìn thấy có mỗi Trần Hỉ hầu hạ ở bên cạnh mình, nàng không thể không hỏi: "Trần Hoan đâu?”
Trần Hỉ cười nói: "Chủ tử có việc nên đã cử tỷ tỷ của nô tỳ đi làm, thuyên cũng đã cập bến chúng ta có thể rời thuyền."
Ôn Noãn gật đầu mà không suy nghĩ gì nhiều.
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên ở bên ngoài gõ cửa: "Ôn Noãn, muội ổn chứ?"
Ôn Noãn mở cửa rồi đi ra ngoài: "Đã tốt hơn rồi!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua khuôn mặt của nàng, qua một đêm nên khuôn mặt nàng đã khôi phục lại vẻ trơn bóng thường ngày.
Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, hài lòng nói: 'Đi thôi! Thuyền đã cập bờ, chúng ta có thể rời thuyền."
"Được!"
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, xuống thuyền.
Đám người Phượng Địch và Đế Quân Hiền đã được đưa ra khỏi thuyền và nhốt trong lồng sắt, chuẩn bị áp giải về kinh thành.
Tối hôm qua bị Phong Niệm Trân cùng Nạp Lan Cẩn Niên tra tấn cả một đêm, đám người của Bắc Minh quốc đã sắp hấp hối.
Vào lúc Ôn Noãn đi ngang qua bọn họ, hiện tại Phượng Địch đã không còn sức để liếc mắt nhìn Ôn Noãn.
Đế Quân Hiền thì thảm hơn, giờ phút này độc tố của hắn ta phát tác, cả người giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, vô cùng khó chịu nên căn bản cũng không có thời gian để quay đầu nhìn.
Phong Niệm Trần vừa thấy hai người xuống thuyền, hắn đi lên vui vẻ nói: "Tiểu Ôn Noãn, tôi đã báo thù giúp côi!"
Tối hôm qua hắn đã châm kim đến mức tay cũng mềm nhũn!
Cuối cùng cũng cải tiến được cách châm cứu của mình một chút.
Ôn Noãn gật đầu, dựng một ngón tay với hắn: "Ta đã thấy! Cảm ơn!"
Phong Niệm Trần mỉm cười: "Ha ha, không cần khách sáo! Đi thôi! Mau trở về, chắc chắn Ôn Nhiên đang rất ngứa tay! Ta cũng cho Ôn Nhiên châm một chút! Để luyện tập!"
Một đám tù nhân của Bắc Minh quốc ở trong lồng sắt: '..."
Không phải chứ?
Còn châm?
Ông trời oil
Ông trực tiếp cho thiên lôi đánh xuống, đánh chết chúng ta dil
Không thể sống nổi nữa mài
Ôn Noãn thấy vẻ mặt hoảng sợ của bọn họ mà mỉm cười: "Được!"
Phong Niệm Trân còn nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Đáng tiếc là quá ít người! Nếu bắt được thêm một ít người về làm chuột thí nghiệm, thử nghiệm cách châm như vậy thì quá tốt!"
Ôn Noãn nghe vậy bật cười: "Yên tâm, sẽ có thôi! Những người nằm vùng của những nước khác ở Nạp Lan quốc chắc chắn không ít. Đến lúc đó có bắt được, ta cũng sẽ huynh cùng Ôn Nhiên luyện tập!"
"Ý kiến hay!" Phong Niệm Trần vui vẻ nói.
Lúc này, Ôn Linh ở dưới thuyền khó khăn đi lên, nàng đứng trước mặt Ôn Noãn: "Noãn nhi, muội không sao chứ?"
Ôn Noãn nhìn nàng, thản nhiên nói: "Không sao."
Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay Ôn Noãn: "Đi thôi!"
Phong Niệm Trần cũng nói: "Đúng, đi thôi! Trở về còn có rất nhiều việc phải làm!"
Ba người trực tiếp xoay người lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi.
Ôn Linh nhìn bóng dáng của bọn họ đã đi xa, nàng hé miệng, suýt chút nữa đã bật khóc.
Noãn nhi không thấy nàng cũng đã bị thương sao?
Nàng muốn hỏi Noãn nhi để lấy vài viên thuốc uống.
Cổ của nàng đau, thân thể của nàng bị Cẩn vương đạp một cước còn đau hơn!
"Ôn cô nương, cô không lên xe ngựa, vậy cô muốn cưỡi ngựa sao?" Trần Hỉ vén màn xe ngựa lên, lạnh lùng nói.
Ôn Linh quay đầu lại, vội nói: "Lên! Ta lên liền đây!"
Ôn Linh vội chạy tới trèo lên xe ngựa, chỉ thấy Trần Hoan nằm nhoài trên xe ngựa, chiếm một nửa vị trí.
Vì vậy nàng chỉ có thể ngồi cùng Trần Hi
Ôn Linh nhíu mày, nàng có chút không vui vì phải ngồi cùng hạ nhân.
Nhưng nàng biết Trần Hoan và Trần Hỉ là người được Nạp Lan Cẩn Niên cử đến bảo vệ Ôn Noãn, vì vậy cũng không dám nói gì.
Vào lúc Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên áp giải hơn mười tù nhân trở về, đã thu hút sự chú ý của dân chúng đang xếp hàng lấy thuốc.
Mọi người xếp hàng đều xôn xao bàn tán:
"Tù nhân này là ai? Không biết đã phạm vào tội gì?"
"Nhiều người như vậy, có lẽ là xét nhà. Chắc chắn là một tham quan! Đáng đời!"
"Nhưng mà gần đây cũng không nghe nói có tham quan nào! Từ sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, đã diệt trừ rất nhiều tham quan ô lại, cuộc sống của chúng ta cũng tốt hơn rất nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận