Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2026: Hát Ru Ngủ

Chương 2026: Hát Ru NgủChương 2026: Hát Ru Ngủ
Nạp Lan Cẩn Niên cất quyển sách đi: "Đừng làm việc nữa, không cần sức khỏe nữa sao?"
Tối hôm qua nha đầu này đã không ngủ, bây giờ vẫn còn nghiên cứu mấy cái này.
"Còn sớm, ta cũng không ngủ được."
"Giờ Tý, còn sớm al
Nạp Lan Cẩn Niên mới vừa quay về từ trong cung, sợ nàng vẫn chưa ngủ, nên cố ý ghé sang đây nhìn xem.
Hắn móc một phong thư từ trong lòng ngực ra đưa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn chữ trên phong thư, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: "Thư của Bát công chúa?"
"Ừ, đi kèm với lá thư gửi về nhà. Khi nàng gửi phong thư này thì vẫn chưa biết ngày kết hôn của chúng ta. Nàng còn tặng cho muội vài món quà."
Trong thư đương nhiên cũng hỏi gần đây Ôn Noãn có khỏe không, rất tiếc khi không thể tham gia lễ cập kê của nàng, hơn nữa còn hỏi khi nào nàng kết hôn, sau đó lại bày tỏ bản thân tiếc nuối như thế nào, trách An Bố Nhĩ, hại nàng mang thai nhanh như thế, nên không thể quay về tham gia hôn lễ của Ôn Noãn.
Hơn nữa nàng còn chọn rất nhiều đồ hay tặng cho Ôn Noãn.
Giữa những hàng chữ, đều tràn ngập hạnh phúc!
"Đồ đâu?" Ôn Noãn nhanh chóng mở lá thư ra đọc.
"Ở trong vương phủ của ta."
Ôn Noãn trừng hắn một cái: "Sao huynh lại lén lấy đồ của ta?1"
Bức thư của Bát công chúa được Ôn Noãn gấp lại rất cẩn thận, chẳng qua đường xá quá xa, nên gửi thư cũng không tiện, Tiểu Hắc cũng bận, nên hai tháng nay mỗi người chỉ nhận được một phong thư từ đối phương, đây là lá thư thứ hai.
Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay Ôn Noãn lại, quấn lấy nàng, dùng sức kéo vào trong lòng ngực của mình, để nàng ngồi lên hai chân hắn, cánh tay dài choàng lấy vòng eo của nàng, ôm chặt vào trong ngực, cằm gác lên vai nàng, nhỏ giọng nói: "Không lấy, muội sắp dọn qua đó ở với ta rồi, miễn cho hạ nhân bận tới bận lui, đúng không?!"
"Không đúng! Mau trả đồ của ta cho ta, ta muốn xem!"
Nạp Lan Cẩn Niên ngẩng đầu, hôn lên khuôn mặt của nàng: "Được rồi! Ngày mai dẫn muội sang đó xem! Bây giờ đi ngủ nhé?”
Nạp Lan Cẩn Niên dùng một tay sờ đầu nàng, tay còn lại nhẹ nhàng võ lưng nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Ôn Noãn có chút không thoải mái, giật giật, Nạp Lan Cẩn Niên lại ôm chặt nàng: "Ngồi im, ngủ đi!"
Ôn Noãn giấy giụa không được, mặc kệ hắn, nàng tìm một vị trí thoải mái, sau đó cả người dựa vào lòng ngực hắn: "Tính ngày thì đứa nhỏ trong bụng Bát công chúa cũng đã ba tháng rồi. Tiếp theo chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không sao."
"Ừ. Mau ngủ đi! Đừng nói chuyện!"
"Huynh cứ ôm ta như thế này thì ta không ngủ được, hay là huynh hát một bài dỗ ta ngủ?" Ôn Noãn cố ý làm khó hắn.
Nàng cũng không phải trẻ con, hắn dùng cách dỗ trẻ con này thì sao nàng ngủ được?
"Ừ" Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó thế mà lại hát thật.
Hắn hát bài Xích Bích phú mà Ôn Noãn đã từng hát trước mặt hắn. Giọng hát của hắn trầm thấp từ tính, lỗ tai của On Noãn áp sát vào ngực hắn nên nghe vô cùng chấn động!
Ôn Noãn trực tiếp trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn hắn!
"Nhắm mắt lại!" Sau đó hắn lại hát tiếp.
Ôn Noãn nhanh chóng nhắm mắt lại.
Dần dần dưới tiếng hát của hắn, thế mà lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi người một nhà quây quần ngồi ăn sáng với nhau, Ôn Gia Quý nói ra quyết định của mình, chờ đến khi Ôn Noãn thành hôn xong thì ông sẽ dẫn Ôn Linh về huyện Ninh Viễn.
Ôn Linh không đi ra ngoài ăn sáng, Ôn Gia Quý và Đàm thị nhốt nàng lại, không cho nàng đi lung tung khắp nơi.
Thậm chí ngay cả khi Ôn Noãn thành hôn, cũng không cho phép nàng đi theo.
Ngô thị thở dài một hơi nhẹ nhõm!
Bà thật sự có hơi sợ Ôn Linh.
Nhưng những việc này chỉ có Ôn Gia Quý và Đàm thị có thể giải quyết được, bà làm thím, cũng không thể làm quá mức, miễn cho hai nhà nảy sinh hiềm khích với nhau.
Rốt cuộc tình cảm giữa huynh đệ với nhau, cũng cần sự quý trọng và gắn bó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận