Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 206: Không Trồng

Chương 206: Không TrồngChương 206: Không Trồng
"Mơ thấy khi nào? Sao trước kia bà không nói với tôi?"
"Nói hay không nói có gì khác nhau?”
Ông cụ mở miệng, vừa định nói: Nếu là nằm mơ trước khi dọn ra ngoài, nói ra thì sẽ không cần dọn ra ngoài nữal
Chỉ là ông ta còn chưa kịp nói, Vương thị đã nói tiếp: 'Chẳng lẽ lại đi nói về một giấc mơ ở khắp nơi sao? Nói thì có ai tin không? Hay là mơ thấy ốc xào, rồi nói ra công thức, để lão đại bán trong tửu lầu, kiếm thêm tiền cho Lượng nhi ăn học?”
Ông cụ mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tôi không có ý đó."
"Không có thì tốt!"
Ông cụ Ôn: "..."
Vương thị còn đang khai khẩn đất hoang, sau khi nói với Ôn Gia Thụy một tiếng, bà cùng Ngô thị rời đi.
Mặc kệ ông cụ Ôn.
Ông cụ Ôn cũng thở dài rồi rời đi. Ông cảm thấy Quế Chi càng ngày càng khó dỗ.
Trên con đường nhỏ cách đó không xa, có hai người đang đứng nhìn cảnh tượng vừa rồi.
"Đại nhân, chẳng lẽ là Bồ Tát báo mộng là thật sao? Huyền bí quá đi!"
Lương Hoán Chương lắc đầu: "Đây chỉ là lấy cớ thôi! Nhưng tiểu cô nương kia thật thông minh."
"Vậy thì ngài giải thích thế nào về việc hỉ thước đến giúp trồng lúa mì?"
Lương Hóan Chương không nói gì, ông ấy cũng muốn biết.
Sau khi mọi người rời đi, ông ấy mới đi đến bên cạnh Ôn Gia Thụy.
Khi ông cụ Ôn về đến nhà, Chu thị vừa gội đầu sạch sẽ, đang ngồi trong sân lau mái tóc ướt bằng khăn vải.
Thấy ông cụ Ôn về, bà ta hỏi:
"Sao rồi? Lão tứ không tiếp tục trông lúa mì nữa, đúng không?"
"Không, vẫn đang gieo trông. Bà nghĩ chúng ta có nên trồng lúa mì trên ruộng của mình hay không?”
Chu thị nghe đến đây thì trợn to mắt: "Ông điên rồi hả! Ông muốn cả nhà chúng ta chôn cùng bọn họ al Nếu ông dám trồng, tôi sẽ để Đại Lang, Nhị Lang và Tam Lang cắt đứt quan hệ cha con với ông! Ông đừng hại con cháu của tôi chứ! Con cháu của tôi có tiền đồ như vậy, tương lai xán lạn, tuyệt đối không thể bị hủy hoại trong tay ông được!"
"Bà vội vàng cái gì, nghe tôi nói một chút đi!" Ông cụ Ôn nói ra những chuyện vừa rồi.
Chu thị nghe vậy thì mở to mắt: "Thần kỳ vậy à?"
Sau đó bà ta nghĩ đến việc thu hút hỉ thước, có lẽ đó là một mánh khóe của cả nhà tiện nhân đó!
Nằm mơ thấy Bồ Tát?
Cái loại ôn thân chết sớm như nàng ta lại có phúc khí như vậy sao?
Bà ta không tin đâu!
"Không trồng. Sao ông có thể tin một giấc mơ được? Nếu truyền thuyết trở thành sự thật, cả nhà sẽ bị diệt đó! Ôn gia nhà ông sẽ đoạn tử tuyệt tôn! Để tôi nói cho ông biết, nếu năm sau có bất kỳ dấu hiệu nào của thiên tai, ông phải lập tức cắt đứt quan hệ với nhà lão tứ! Đừng liên lụy đến đám người Đại Lang, nếu không cả nhà đều không còn, ông làm sao xứng với tổ tiên của Ôn gia hả?"
Ông cụ Ôn sau khi nghe vậy cũng có chút sợ hãi, nhưng ông vẫn nói: "Sao có thể chứ! Làm gì đến mức đó?"
"Ông đừng không tin! Tôi chỉ là muốn bảo toàn huyết thống của Ôn Gia, tôi nhắc nhở ông..."
Ôn Noãn đưa số lượng hạt giống đủ gieo trồng hai mẫu lúa mạch cho thôn trưởng, vừa mới đưa thôn trưởng đi, ngoài cửa viện đã có một chiếc xe ngựa dừng lại.
Một cô nương nhảy xuống xe, cô nương đó nhìn thấy Ôn Noãn, vui mừng nói: "Phu nhân, tiểu thư, tôi đã thấy Ôn Noãn cô nương rồi! Đây thực sự là nhà của họ!”
Lương Tử Vận xuống xe ngựa với sự giúp đỡ của nha hoàn.
Ôn Noãn kinh ngạc nói: 'Lương cô nương, sao các người lại tới đây?"
"Sức khỏe của mẫu thân ta đã khá hơn rồi, bà ấy nóng lòng muốn đến cảm ơn cô."
Sau khi Lương Tử Vân xuống xe ngựa, nàng ấy quay lại đỡ mẫu thân của mình.
Từ trong xe ngựa, một vị phu nhân bước xuống, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt dịu dàng, nhìn qua có vẻ dịu dàng yêu kiều.
Bà ấy cài một cây trâm ngọc trai nhỏ tinh xảo trên đầu, ngoài ra không có phụ kiện nào khác. Bà ấy mặc một chiếc váy màu đỏ hoa hồng, cả người quý khí mà không thô tục. Bà ấy là Thường Hiểu Tâm, Thường thị, người bị đau tim và được Ôn Noãn cứu vào ngày hôm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận