Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 2071: Noi Nay Giao Cho Nang

Chuong 2071: Noi Nay Giao Cho NangChuong 2071: Noi Nay Giao Cho Nang
"Ừm, cũng có thể thử một lần, Đế Quân Minh là người khá tự kiêu, cho dù không tìm ra được nơi giấu tiểu Bát, nhưng hắn ta cũng sẽ dùng tiểu Bát uy hiếp chúng ta, nàng không cần quá lo lắng, tiểu Bát tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng."
"Ừm. Ta không lo lắng nàng sẽ nguy hiểm tới tính mạng, ta chỉ sợ nàng phải chịu nỗi đau da thịt mà thôi".
Chuyện này là không thể tránh khỏi.
Sinh ra làm công chúa của hoàng gia, có thể được hưởng hết những vinh hoa phú quý, nhưng mà cũng có nhiều nguy hiểm
Trước kia thậm chí sẽ có công chúa đi hòa thân, đó cũng là chuyện không thể làm khác được.
Chẳng qua những lời này Nạp Lan Cẩn Niên không có nói với Ôn Noãn, mà chỉ nói: "Yên tâm đi! Sẽ không sao đâu! Nhưng mà ngày mai ta phải đến Hồ Điệp Cốc, nên nơi này giao cho nàng."
Đội ngũ áp giải Đế Quân Hiền, Phượng Địch còn có Giả Tĩnh Như đã đi đến Hồ Điệp Cốc.
Mấy đội ngũ của Bắc Minh sẽ lập tức hợp lại, xem ra bọn chúng cũng đã dự tính sẽ mai phục ở trong Hồ Điệp cốc, sau đó nhân cơ hội mà cứu Đế Quân Hiền đi.
Hồ Điệp Cốc là một nơi tốt, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, ai mai phục trước sẽ chiếm được lợi thế hơn.
Ôn Noãn cũng biết việc này, nàng gật đầu: "Được, nơi này cứ giao cho ta! Tất nhiên ta sẽ không để đại quân của Bắc Minh quốc chiếm được tòa thành nào! Tính thời gian thì đại quân của chúng ta cũng sẽ nhanh đến đúng không?”
Nạp Lan Cẩn Niên tin tưởng Ôn Noãn có khả năng bảo vệ tốt một tòa thành: "Ừm, sớm nhất là hai ngày nữa sẽ đến."
Hai người vừa nói vừa đi một mạch đến phòng ở.
Đoạn đường này không xa, cả hai đem chuyện cần làm tiếp theo đều bàn bạc xong.
Trong phòng, ngọn đèn dầu sáng bừng.
Sau khi Ôn Noãn rửa mặt chải đầu xong, nàng ngồi ở trên giường đọc một quyển binh thư về kỳ môn độn giáp.
Nạp Lan Cẩn Niên rửa mặt xong, hắn đi đến bên giường vừa ngồi xuống đã rút lấy quyển sách trên tay nàng: "Ánh nến dễ làm tổn thương mắt, vì sao còn chưa ngủ?"
Nơi này không thể so với kinh thành, đèn đầu không đủ ánh sáng, đọc sách sẽ làm tổn thương mắt.
"Ừm, chỉ là ta thấy vui nên không thể ngủ được ngay, vì vậy mới đọc sách." Ôn Noãn nói xong vội nằm xuống, chui vào ổ chăn.
Đánh thắng trận xong sẽ thấy vui mừng, có chút hưng phấn khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Nạp Lan Cẩn Niên đóng sách lại, đặt ở một bên, hắn nằm lên giường phất tay thổi tắt ngọn đèn dầu, căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Hắn kéo nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Nếu không ngủ được, vậy chúng ta làm chút chuyện gì khác vậy."
Thành thân đã gân một tháng, nhưng hơn nửa tháng bọn họ đều chạy trên đường, ăn gió nằm sương, đương nhiên chuyện gì cũng chưa làm được.
Hiếm khi được một đêm có thời gian một chút!
Sáng mai hắn phải xuất phát đến nơi khác, một lượt đi về có lẽ cũng phải mất vài ngày.
Đêm đông.
Ánh trăng sáng tỏ. Một căn phòng kiều diễm.
Một đêm này, dưới bầu trời, có rất nhiều người đã có một đêm ngon giấc.
Cũng một đêm này, dưới bầu trời cũng có rất nhiêu người mất ngủ.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn bị tiếng huấn luyện của binh lính làm cho thức giấc.
Nàng mở mắt ra thấy bên cạnh đã không còn ai, nàng vươn tay sờ vào trong ổ chăn chỉ còn lại chút hơi ấm.
Ôn Noãn xoay người vén màn lên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ cát.
Vẫn chưa tới giờ thìn.
Ôn Noãn nằm trở lại giường, nàng chỉ cảm thấy xương sống lưng rất đaul
Đầu do tối qua hắn đã điên cuồng như vậy, còn dây dưa với nàng đến tận nửa đêm giờ Dần mới chịu đi ngủ.
Ôn Noãn nghĩ đến hơn nửa tháng nay vẫn luôn chạy đi, không có ngày nào ngủ hơn hai canh giờ, hắn không biết mệt sao?
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, cũng không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, không mệt mỏi là giả, thế nhưng không có quá nhiều thời gian để ngủ nên cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Xem ra cần phải chế ra một thuốc viên để tẩm bổ cho hắn, tránh cho hắn bị mất sức.
Ôn Noãn nghĩ đến thuốc, cũng nghĩ đến bản thân nên uống thuốc phòng ngừa, nhưng nghĩ đến ngày mai là ngày đến tháng nên uống hay không uống thì cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận