Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2072: Quốc Vương Lan Lăng Cầu Kiến

Chương 2072: Quốc Vương Lan Lăng Cầu KiếnChương 2072: Quốc Vương Lan Lăng Cầu Kiến
Nàng nằm lại trên giường thêm một chút, lăn qua lăn lại, cảm thấy thắt lưng không còn mỏi nhừ nữa mới xuống giường.
Trần Hoan cùng Trần Hỉ nghe tiếng Ôn Noãn tỉnh lại, cả hai ở ngoài cửa gọi vào một tiếng: "Vương phi rời giường ạ?”
"Ừm, vào đi!" Ôn Noãn lên tiếng.
Hai người đẩy cửa ra, một người cầm một chậu nước ấm đi đến.
Trần Hỉ nói với Ôn Noãn: "Vương phi, đồ nguyệt sự đã được bỏ ở trong ngăn tủ."
Nguyệt sự của Ôn Noãn tới rất đúng ngày, vì Trần Hỉ cùng Tử Uyển đều sẽ chuẩn bị tốt cho nàng trước một ngày đến tháng.
"Được."
Ôn Noãn thuận miệng lên tiếng, sau đó nàng rửa mặt chải đầu một chút rồi bắt đầu dùng bữa sáng, bữa sáng là cháo thịt bằm cùng bánh bao.
Ở quân doanh, bữa ăn hàng ngày của võ tướng cùng binh lính đều giống nhau, nhưng không có quy định về khẩu phần, dù sao lượng cơm ăn của mỗi người đều không giống nhau, cho nên phải đảm bảo mọi người được ăn no. .
Ôn Noãn cầm lấy một miếng bánh bao, nghĩ đến chuyện gì liền vội hỏi Trần Hoan: "Quân địch có động tĩnh gì không?”
Trần Hoan đưa cho Ôn Noãn một chén cháo nóng, nàng cười nói: "Quân địch đã cử người bao vây huyện Vĩnh Bình, sau đó còn sắp xếp đội ngũ một ngàn người lục soát từng nhà, lục soát cả một đêm nhưng cũng không tìm ra được cái gì, ngay cả một hạt gạo cũng không tìm được, đúng là phí công."
Ôn Noãn mỉm cười: "Như vậy cũng không uổng công chúng ta dùng thành trống để đón tiếp bọn họ".
Trời mới biết, muốn vận chuyển người và vật tư trong cả một thành đi cũng không dễ dàng gì.
Vả lại chuyện này còn phải làm lén lút.
May mắn Tào Tử Hào làm việc không tệ.
Nói xong, Ôn Noãn uống một ngụm cháo.
Trân Hoan tiếp tục nói: "Nô tỳ đoán có lẽ lương khô mà quân địch Bắc Minh mang theo sẽ ăn không được bao nhiêu ngày, bọn chúng hẳn là sẽ tấn công thành trước khi lương thực hết. Cũng không biết bọn chúng sẽ tấn công toa thành nào."
Ôn Noãn gật đầu: "Đó là điều chắc chắn, huyện Vũ Dương là một huyện nhỏ, bá tánh ở đó cũng không đủ hai mươi vạn, đánh hạ nơi đó đối với bọn chúng không giúp được gì nhiều, hiện tại tất cả vật tư đều tập trung ở thành Vĩnh Định, bọn chúng đánh vào thành Vĩnh Định mới có thể giải quyết sự khẩn cấp khi không có lương thực của bọn chúng. Cho nên tám mươi đến chín mươi phần trăm sẽ đánh vào thành Vĩnh Định! Hôm nay chúng ta phải mau chuẩn bị, chắc chắn quân địch sẽ tấn công vào thành trước khi đại quân của chúng ta đến."
Trân Hoan gật đầu: "Vương phi, người ăn bánh bao đi"
"Ừm"
Ôn Noãn ăn sáng xong, đang chuẩn bị đi xem binh lính tập luyện, Trần Hỉ đã đến báo cáo: "Vương phi, Quốc vương của Lan Lăng quốc cầu kiến."
Ôn Noãn ngồi trong phòng khách chờ hắn, thấy hắn đi vào nàng cũng đứng dậy, không mất lễ nghĩa mà vẫn hành lễ đối với An Bố Nhĩ, nhưng cũng không còn thân quen như trước đây: "Tuệ An gặp qua Lan Lăng quốc Vương." An Bố Nhĩ với khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt vô thần, trên mặt đầy râu, hắn vội đáp lễ lại với Ôn Noãn, sau đó nói: "Không thể đến tham gia đại hôn của Cẩn vương và Vương phi, ta rất xin lỗi!"
Ôn Noãn kéo một chiếc ghế bành ra, nàng ra hiệu mời hắn ngồi: "Lan Lăng quốc vương, mời ngài ngồi!"
Nói xong nàng lập tức ngồi xuống.
Trân Hoan dâng trà lên cho cả hai.
Ôn Noãn nói chuyện bằng giọng điệu khách khí: "Mời Lan Lăng quốc vương dùng trài"
Nàng nâng chén trà lên uống một ngụm.
Thái độ xa lạ, khách khí của Ôn Noãn chẳng còn thân thiết gần gũi giống như lúc xưa.
An Bố Nhĩ ngồi xuống nở một nụ cười khổ, đây cũng là do hắn tự chuốc lấy, vì hắn đã không bảo vệ tốt cho Nguyệt nhi.
Cẩn Vương phi không cho hắn sắc mặt tốt cũng là chuyện bình thường!
Chẳng qua thái độ này của Ôn Noãn, thật sự khiến cho hắn không biết nên cất lời thế nào.
Ôn Noãn lạnh nhạt với hắn trong chốc lát, lúc này nàng đặt tách trà xuống, nói: "Không biết Lan Lăng quốc vương tìm bổn vương phi có chuyện gì?"
An Bố Nhĩ đứng dậy, hành lễ với Ôn Noãn: "Ta đến để nhờ Thập Thất hoàng thẩm cứu lấy Nguyệt nhi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận