Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2100: Sao Mọi Người Lại Tới Đây?

Chương 2100: Sao Mọi Người Lại Tới Đây?Chương 2100: Sao Mọi Người Lại Tới Đây?
Khi Ôn Noãn đi vào lầu ấm, nàng thấy Phong Niệm Trần cùng Ôn Nhiên cũng đang ở đây, còn có cả Phùng Tử Đồng cùng Phùng Tử Lâm, dược đồng trong dưỡng sinh uyển cũng tới!
Nàng có chút bất ngờ: "Sao mọi người lại tới đây?"
Phong Niệm Trần: "Tất nhiên là nơi nào cần đại phu thì đến! Hơn nữa nếu không có các binh lính xả thân cứu nước, thì làm sao chúng ta có những tháng ngày bình yên?”
Ôn Nhiên: "Quốc gia gặp nạn, mọi người đều có trách nhiệm! Mỗi người đều ra một phần năng lực!"
"Vương phi tỷ tỷ!" Phùng Tử Đồng ngoan ngoãn gọi một tiếng, sau đó học theo Ôn Nhiên nói nói: "Đất nước gặp nạn, mọi người đều có trách nhiệm, ta tuy rằng không hiểu nhiều lắm, nhưng có thể băng bó miệng vết thương!"
Phùng Tử Lâm lập tức nói to: "Ta cũng vậy!"
Ôn Noãn gật đầu: "Nói rất đúng!"
Ôn Nhiên nói với Ôn Noãn: "Tam tỷ, người này còn một hơi thở, muội đã thi châm cho hắn, tỷ nhìn xem còn có thể cứu sống không!"
"Được !" Ôn Noãn cũng không nói thêm, nàng tùy ý gọi dược đồng Dương Phàm, bảo hắn làm trợ thủ cho mình, sau đó lập tức ngồi xuống cứu người.
Dương Phàm thấy Ôn Noãn gọi chính mình tới trợ thủ, hắn vui vẻ chạy tới bên cạnh Ôn Noãn.
Phùng Tử Đồng cùng Phùng Tử Lâm và những dược đồng khác đều hâm mộ nhìn hắn.
Ôn Nhiên, Phong Niệm Trần cũng bận việc!
Còn có quá nhiều thương binh đang chờ bọn họ cứu.
Phùng Tử Đồng cùng Phùng Tử Lâm lập tức đi theo, vừa rồi bọn họ cũng đi theo hai người trợ thủ.
Những dược đồng khác thấy vậy cũng nhanh chóng bận việc.
Đám dược đồng này có rất nhiều người chưa đầy mười tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười hai tuổi.
Thấy binh lính đẫm máu, họ cũng sợ hãi, nhưng tất cả đều cố gắng chịu đựng!
Bởi vì bọn họ biết, những binh lính này đang chờ bọn họ cứu sống!
Bọn họ không thể sợ hãi, sợ hãi liên dễ dàng phạm sai lâm, phạm sai lầm thì những binh lính này có thể sẽ chết!
Ôn Noãn một tay vừa xem mạch vừa đưa mây tía vào, một tay thi châm, trong lúc này nàng còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cách đó không xa, chỉ thấy hai huynh muội Phùng Tử Đồng cùng Phùng Tử Lâm vẫn bình tĩnh, đưa ra từng cây ngân châm, sau đó lại đưa ngân châm lên hơ lửa tiêu độc.
Làm việc của hộ sĩ rất có trật tự.
Nàng âm thầm gật gật đầu, hai tỷ đệ này cũng sẽ trở thành những vị đại phu có tiên đồ.
Y giả, nên có được một trái tim lương thiện.
Ôn Noãn đưa mây tía vào một lúc, cảm thấy mạch đập của binh lính này mạnh hơn một chút.
Có lẽ bởi vì hai ngày nay nàng đã cứu rất nhiều bá tánh, hơn nữa còn chưa thương cho binh lính nên mây tía dần trở nên nông đậm.
Đây là chuyện tốt!
Hiện tại nàng chỉ hy vọng mây tía sẽ cuồn cuộn không ngừng!
Lúc này, một quân y nơi xa hô to gọi Ôn Noãn: "Cẩn Vương phi! Nơi này có một binh lính hơi thở rất yếu! Người mau tới đây nhìn xeml" Ôn Noãn đứng lên dặn dò Dương Phàm vài câu: "Thương thế của người này rất nặng, chỉ là tạm thời giữ mạng, ngươi cho hắn uống một chút thuốc cầm máu, rải chút kim sang, băng bó vết thương rồi rút ngân châm! Nhớ rõ phải lưu ý động tĩnh của hắn, có gì khác thường thì nói cho ta một tiếng!"
"Vâng!"
Dặn dò xong, Ôn Noãn nhanh chóng chạy tới.
Tiếp theo, chỉ cần còn một hơi thở, đều đưa đến cho nàng cứu, còn có hai hơi liền dùng nhân sâm trăm năm giữ mạng, chờ đến khi Ôn Noãn có thời gian lại cứu!
Hiện tại trời vừa hửng sáng, mặt trời mọc không bao lâu, Ôn Noãn bận rộn cứu người, bận rộn từ sáng đến tối, từ tối đến sáng!
Cơm đều là Nạp Lan Cẩn Niên bưng chén ngồi xuống bên cạnh nàng đút cho nàng ăn.
Nàng bận bao lâu thì hắn sẽ ở cùng nàng bấy lâu, không muốn rời đi.
Mặt trời mọc rồi lặn, mọc rồi lại lặn.
Ánh hoàng hôn buông xuống tòa thành trì vừa trải qua lễ lấy máu rửa tội!
Ôn Noãn thu kim châm, thở ra một hơi: "Xong!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận