Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 2107: Khong Can Tu Minh Ra Tay

Chuong 2107: Khong Can Tu Minh Ra TayChuong 2107: Khong Can Tu Minh Ra Tay
Không!
Ông ta không chấp nhận!
Quốc chủ Nam Cương Quốc nghiêm túc nói: "Võ công của Tuệ An quận chúa cao cường, bên người lại có linh sủng bảo hộ, giết nàng không phải chuyện dễ dàng! Thánh Nữ có biện pháp nào không?"
Thánh Nữ Nam Cương Quốc bọn họ nếu có thể biết trước mệnh trời, tất nhiên là ông trời đang cho bọn họ một tư cách để tranh thủ!
Trong năm nước, không có người nào có năng lực như bọn họ.
Sở Linh cụp mắt, nhẹ giọng nói: 'Linh nhi chỉ biết tính toán, tiên đoán, làm pháp, còn lại thì không hiểu. Nhưng Linh nhi biết, nếu như người được trời phù hộ chưa xuất thế, vậy thì không phải là kết cục! Chỉ cân không xuất thế, như vậy trên đời này sẽ không có người được trời phù hộ! Nhưng đây là việc của thế gian, mọi việc đều do ý trời, người vi phạm sẽ gặp phản phệ, Linh nhi kiến nghị quốc chủ không cần tự làm việc này."
Quốc chủ Nam Cương Quốc sờ râu, không sai, chỉ là một người chưa được sinh ra, sợ cái gì?
Không nói đến việc chưa sinh ra sẽ không phải kết cục, vẫn chưa lớn lên cũng không thể thành kết cục đã định!
Thời gian quá dài, biến số quá nhiều!
Hơn nữa trên đời này có rất nhiều người không muốn Tuệ An quận chúa cùng Cẩn Vương sống sót!
Bên trong Nạp Lan Quốc bọn họ cũng có rất nhiều.
Tại sao Nam Cương Quốc bọn họ lại phải tự ra tay?!
Chỉ cần tiết lộ tin tức này cho ba quốc gia khác, đặc biệt là Bắc Minh Quốc, chỉ sợ bọn họ sẽ càng muốn giết con của trời!
Kinh thành
Hoàng Thượng đang ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
Trên long án chất đống tấu chương cao như núi!
Đã lâu rồi trên long án của ông chưa có nhiều tấu chưa như vậy!
Bên cạnh còn có vài sọt tấu chương từ các nơi đưa đến!
Cuối năm đúng là thời gian quan viên các nơi báo cáo công tác.
Hoàng Thượng rất bận rộn!
Trước kia ông đều sai người mang tấu chương đến Cẩn Vương phủ, hiện tại Thập Thất hoàng đệ không ở nhà, mấy đứa con trai cũng không ở nhà, không có người tới giúp ông phê duyệt tấu chương.
Ông đã vội đến mức một tháng nay chưa đi hậu cung!
Chỉ hy vọng chiến tranh mau chóng kết thúc, Thập Thất hoàng đệ nhanh chóng trở vêI
Lúc này Lâm công công cầm một phong thư đi đến: "Hoàng Thượng, hoàng lăng có tin truyền đến."
Hoàng Thượng nghe vậy sửng sốt một chút, hoàng lăng thì có tin gì chứ?
Đột nhiên ông lại nghĩ đến Đại hoàng tử đã thủ hoàng lăng gần ba năm!
"Đưa lên!"
"Vâng!"
Hoàng Thượng mở thư ra xem, nhất thời không nói chuyện. Lâm công công thấy vậy, trong lòng có chút tò mò nội dung trong thư.
Tròng mắt của ông ấy nghiêng nghiêng, muốn trộm xem nội dung.
Hoàng Thượng đột nhiên ngẩng đầu, Lâm công công lập tức quay tròng mắt, giống như đang tùy thời chờ đợi sai khiến.
Hoàng Thượng cũng không phát hiện ra sự khác thường của ông ấy, chỉ nói: "Lão đại gởi thư nói từng hoàng tôn bệnh nặng, đại phu nơi đó nói hoàng lăng có âm khí nặng, không thích hợp cho đứa nhỏ dưỡng bệnh, cầu tram chấp thuận cho từng hoàng tôn trở lại kinh thành làm thái y trong Thái Y Viện nhìn xem. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Có lẽ Hoàng Thượng đang muốn cho từng hoàng tôn về kinh?
Chính là nếu từng hoàng tôn về kinh, vậy thì một mạch Đại hoàng tử không phải cũng sẽ tranh thủ cơ hội này cùng về kinh sao?
Ngẫm lại cách làm người của Đại hoàng tử.
Lúc này Nạp Lan quốc đang gặp ngoại xâm, chẳng lẽ còn muốn xuất hiện nội loạn sao?
Nhưng ông ấy chỉ là một thái giám, sao dám trực tiếp ngăn cản Đại hoàng tử về kinh?
Lâm công công suy nghĩ một chút cách dùng từ rồi nói: "Nô tài ngu dốt, từng hoàng tôn là long tử phượng tôn, nếu như bệnh nặng tất nhiên là phải về kinh trị liệu. Chẳng qua đường xá xa xôi, thời tiết giá rét, từng hoàng tôn lại còn nhỏ, vừa bệnh nặng vừa nhỏ tuổi, không biết có thể chịu được phần khổ sở như vậy không. Nếu không phái một vị thái y am hiểu bệnh của trẻ nhỏ ra roi thúc ngựa đến đó nhìn xem, hơn nữa lại tìm một thôn trang thích hợp để dưỡng bệnh, để từng hoàng tôn dưỡng bệnh tốt lên một chút, chờ đến khi thời tiết ấm áp, không còn tuyết rơi, Hoàng Thượng lại phái người đi đón từng hoàng tôn trở về, như vậy có phải tốt hơn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận