Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2116: Bi Doa Tới Hôn Me

Chương 2116: Bi Doa Tới Hôn MeChương 2116: Bi Doa Tới Hôn Me
Thập Thất hoàng thúc, người rõ ràng có thể mắng chất nữ một trận hoặc có thể lấy thước đánh vào tay chất nữ cũng được!
Không cần phải trừng phạt nàng như vậy!
Từ nhỏ đến lớn, nàng khi nào có thể viết sách mà không sót một chữ?
Nàng chép sách mà còn không thể không sót một chữ nữa kial
Hắn nghĩ mọi người đều giống hắn, có tài năng vừa nhìn qua là đã không quên sao?
Trời mới biết, nàng học bốn chữ thành ngữ đến nửa tháng trời mới không quên!
Mấy năm nay, nàng ghi nhớ nhiều thành ngữ dễ dàng lắm sao?
Hu hu.
Ông trời ơi, chẳng phải ông rất tàn nhẫn với con sao?
Nàng sinh ra cho dù không có một cái đầu thông minh cũng không saol
Nhưng đứa nhỏ của nàng cũng mất, còn phải bị trừng phạt như thế này."
Hu hu.
Nàng không muốn sống nữa.
Nạp Lan Cẩn Niên đi được vài bước, chợt như nhớ ra cái gì mà quay đầu lại nói thêm một câu: "Cho ngươi thời gian là hai ngày! Nhớ rõ là toàn bộ, không được sót một chữ”
Sau đó, hắn vội vàng rời đi.
Hắn còn rất nhiều chuyện cần sắp xếp.
Hai mắt Bát công chúa mở lớn, trực tiếp bị dọa cho bất tỉnh.
Nô tỳ bên cạnh Bát công chúa sợ đến mức vội đỡ lấy nàng, ấn vào nhân trung của nàng.
Nô tỳ này là người của Lan Lăng quốc, có võ trong người, là một trong những người được An Bố Nhĩ mang đến.
Bát công chúa yếu ớt tỉnh lại, nàng nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ, nên không thể không nhìn về phía tỳ nữ: "Cơ Na, ta vừa mới ngủ sao?"
Cơ Na
"Ta vừa mới gặp phải một giấc mơ đáng sợi Ta mơ thấy Thập Thất hoàng thúc đến đây! Người muốn ta viết sách, vả lại còn phải làm xong trong vòng hai ngày không được sót một chữ nào! Trời ạ! Đúng là một cơn ác mộng đáng sợi"
Man mắn chỉ là mol
Hù chết bảo bảo!
Cơ Na: "Thập thất hoàng thúc của Vương phi thật sự vừa mới đến đây, sau đó Vương phi đột nhiên bất tỉnh, là nô tỳ đã cứu tỉnh người".
Bát công chúa: ”..."
Cho nên không phải mơ?
Mà là thật?
Nàng thật sự muốn chết!
Cứu nàng tỉnh làm gì?
Cứu nàng tỉnh, để nàng phải đối diện với thế giới tàn nhẫn và lạnh lùng này cùng nhân sinh vô cùng thê thảm như thế này sao?
Hu hu.
"Hầu hạ bút mực!"
Thập thất hoàng thúc đã bảo nàng viết, thì nàng không dám không viết-
Nếu không sẽ bị trừng phạt nặng thêm!
Chẳng hạn như đem tất cả sách mà nàng đã đọc qua từ nhỏ viết ra-
Hu hu.
Bát công chúa ngồi ở một bên giường viết sách, một bên mắng người, còn lau nước mắt: "Hu hu, đều tại ngươi! Nếu không vì sao ta lại bị Thập Thất hoàng thức phạt viết sách! Hu hu, hài tử của ta cũng không còn, mà ta còn phải bị phạt viết sách đây này!
"Hu hu, chắc chắn ông trời đã trừng phạt ta đã không chăm sóc tốt cho con! Cho nên đã phạt ta! Phạt ta viết sách! Là mẫu phi không đúng! Hu hu."
"Đầu do tên An Bố Nhĩ, ngươi là đồ khốn, nếu không phải do ngươi thì vì sao ta phải viết sách chứ! Con của chúng ta cũng không còn! Hu hu.”
"Hu hu, có phải nếu đã trừng phạt ta viết sách xong, thì bảo bối sẽ trở lại với mẫu phi không."
"Đều do An Bố Nhĩ! Tên khốn này!"
Bát công chúa một bên viết chữ, một bên lau nước mắt, có đôi khi là ăn năn, có đôi khi mắng chửi người.
An Bố Nhĩ mơ màng nghe thấy tiếng khóc của Bát công chúa, hắn dùng sức nhấc mí mắt nặng triu của mình.
Dưới ngọn đèn, Bát công chúa vừa lau nước mắt, vừa viết cái gì đó.
Nghe lời nàng nói, khóe mắt của An Bố Nhĩ cũng ướt.
Hắn mở miệng, sốt ruột nói: "Nguyệt nhi đừng khóc, là lỗi của tal Ta xin lỗi!"
Thanh âm khàn khàn, vả lại còn vô cùng suy yếu.
Hắn vươn tay ra nhưng không có bao nhiêu sức lực, đã lập tức ngã lại trên giường.
Hắn cố gắng muốn ra khỏi giường.
Bát công chúa nghe vậy thì vô thức đáp lại một câu: “Chính là lỗi của ngươi! Đều do..."
Chợt tiếng nói của nàng vừa dứt, nàng đã quay đầu nhìn qua, phát hiện An Bố Nhĩ đang muốn đứng dậy.
Sắc mặt nàng cũng biến đổi!
Bút lông trong tay cũng vứt đi, nàng vội vàng chạy qua, ấn hắn trở lại giường: "Ngươi đừng có lộn xôn!"
Không biết động tác của hắn có kéo miệng vết thương không, lỡ như làm nó nứt ra thì làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận