Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2128: Chưa Đủ Chua

Chương 2128: Chưa Đủ ChuaChương 2128: Chưa Đủ Chua
Hồ trưởng lão nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói:
"A Phàm, hôm nay có nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên bên trong đám binh lính Nạp Lan quốc không?"
"Bẩm trưởng lão, không có."
"Hắn còn ở trong thành?"
"Người của chúng ta đã đi điều tra, hắn cũng không ở trong thành Vĩnh Định!"
Hồ trưởng lão vuốt râu: "Nói vậy có lẽ hắn ta đã dẫn binh đi mai phục!"
Không ở trong thành Vĩnh Định thì tốt rồi!
Như vậy lão càng dễ cứu người!
Thuận tiện giải quyết tên nhóc chưa chào đời được người tính ra là chủ nhân thiên hạ gì đó kial
Chúa tể thiên hạ?
Phil
Xưng hô này lão nghe mà thấy khó chịu!
A Phàm nghe vậy hỏi: "Trưởng lão, chúng ta có cần thông báo cho quân đội Bắc Minh không?”
"Thông báo cái gì? Lần này người dẫn binh xuất chinh chính là Đế Quân Minh, hắn ta là đối thủ của Hiền Nhị, không phải thua trận sẽ tốt hơn sao? Lại nói lần này bổn trưởng lão chỉ đến cứu Hiền Nhi, những chuyện khác đều mặc kệ! Đã tra được Hiền Nhi ở nơi nào chưa?"
"Bẩm trưởng lão, đã tra được, bị nhốt ở trạm dịch thành Vĩnh Định!"
"Được! Chúng ta xông vào trạm dịch cứu người ra ngoài!"
Cứu Hiền Nhi ra ngoài, lão lại đi tiêu diệt chủ nhân thiên hạ kia, sau đó lại đi tìm Nạp Lan Cẩn Niên, báo thù cho Hiền Nhi của mình!
Nạp Lan Cẩn Niên thể mà lại dám làm tổn thương Hiền Nhi của lão, đúng là tìm chết!
Không bao lâu sau, Trần Hoan mua tất cả đồ ăn vặt trên đường cái trở về.
Xe ngựa nhỏ bé tràn đầy đủ loại hương vị, không có cách nào, quá nhiều chủng loại!
Ôn Noãn ăn một miếng đậu hũ thối và tương dưa chuột, ăn vô cùng vui vẻ!
Nàng vừa ăn vừa nói: "Cái này ăn ngon! Các ngươi nếm thử xeml"
Ôn Noãn mời hai đại hộ pháp ngồi hai bên trái phải mình nếm thử!
Trân Hoan và Trần Hỉ vội vàng xua tay!
Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng: "Ừm, ăn ngon! Ăn ngon thật! Ngày mai lại mua một phần cho ta, không, hai phần!"
Trần Hoan nhìn Ôn Noãn ăn, cảm thấy hàm răng đều chual
Ôn Noãn ăn xong đậu hũ thối và tương dưa chuột, lại ăn hồ lô ngào đường, thậm chí nàng còn bỏ lớp đường kính bao bọc bên ngoài, chỉ ăn phần sơn trà chua chua bên trong!
Làm Trần Hoan và Trần Hỉ nhìn mà phải quay đầu đi.
Quả thực làm người ta không nỡ nhìn thẳng!
Ôn Noãn ăn sơn tra, lắc đầu nói: "Cái này không ngon!" Trần Hi bất đắc dĩ nói: "Duong nhiên không ngon rồi, chua như vậy mài! Vương phi ngài còn bỏ vỏ đường bên ngoài đi, như vậy không phải càng chua hơn sao!"
Ôn Noãn: "La không đủ chual Ta muốn ăn chanh."
Đột nhiên Ôn Noãn nhớ tới hương vị quả chanh, đột nhiên rất muốn ăn!
Rất muốn, rất muốn ăn!
Làm sao bây giờ?
Nàng còn chưa nhìn thấy chanh ở thế giới này!
Trần Hỉ: "..."
Như vậy còn chưa đủ chua?
Không phải Vương phi muốn trực tiếp uống dấm đấy chứ!
Trần Hoan thì lại tò mò hỏi: "Vương phi, chanh là cái gì?"
Ôn Noãn: "Chanh chính là một loại trái cây. Rất chua, rất chua! Nhưng mà thứ này có nhiều dinh dưỡng, có thể dự phòng bệnh hư huyết. Hơn nữa nó có một loại mùi hương độc đáo."
Ôn Noãn nhớ đến mùi thơm của chanh, nước miếng càng chảy nhiều hơn: "Ôi, không thể nói! Càng nói ta càng muốn ăn!"
Ôn Noãn nhịn không được lại dùng xiên tre xiên một miếng củ cải chua lên ăn!
Hai người: "...'
Có khoa trương như vậy không?
Hai người đều nhìn về phía bụng nhỏ của Ôn Noãn, có phải tiểu chủ tử rất thích ăn hay không?
Giống ai nhỉ?
Sau đó hai người đều nghĩ tới Nạp Lan Cẩn Niên!
Là ai suốt ngày trèo tường chỉ vì ăn?
Nghe nói lúc Vương phi và chủ tử mới quen nhau, cũng là chủ tử mặt dày đi tới nhà nàng kết nhóm ăn chung-
Trần Hỉ: "Nếu vương phi muốn ăn chanh, không bằng ngài vẽ chanh ra, nô tỳ bảo người đi tìm thử?"
Ôn Noãn gật đầu: "Được!"
Nàng thật sự muốn ăn!
Hơn nữa uống nhiều nước chanh cũng có thể trị liệu bệnh cảm mạo bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận