Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2136: Đừng Nói Lỡ Miệng

Chương 2136: Đừng Nói Lỡ MiệngChương 2136: Đừng Nói Lỡ Miệng
Nạp Lan Cẩn Niên sờ băng gạc trên tay Ôn Noãn, muốn mở ra nhìn xem nàng bị thương có nặng không.
Ôn Noãn đè lại, chớp mắt với hắn, sau đó lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài: "Không sao, đã dùng thuốc tốt nhất, không đau chút nào, hai ngày nữa sẽ khỏi!"
Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến sự mạnh mẽ của mây tía thì mới không mở ra: "Thật sự không đau?"
Ôn Noãn gật đầu: "Không đau, bị thương ngoài da, cũng không chảy được vài giọt máu! Nhưng mà..."
Ôn Noãn che mũi, ghét bỏ nhìn áo giáp dính đầy máu của hắn: "Mùi trên người chàng quá nặng, mùi máu tươi quá nồng làm ta muốn nôn, chàng có thể đi rửa mặt chải đầu trước một chút được không?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Hắn liếc nhìn bộ giáp nhuốm máu của mình, vội lùi lại phía sau, lo lắng làm Ôn Noãn khó chịu.
Ôn Noãn: "Chàng nhanh đi rửa sạch sẽ một chút đi, ta muốn huynh ôm ta ngủ. Lạnh!"
"Được!" Hắn nhanh chóng chạy tới đóng cửa lại, sau đó xoay người đi tới tịnh phòng rửa mặt chải đầu.
Vừa rồi khi hắn đi vào đã quên đóng cửa, khí lạnh đều tràn vào nhà.
Nạp Lan Cẩn Niên phớt lờ những người đang quỳ bên ngoài sân.
Chờ sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời đi, Ôn Noãn nói với đám người Trần Hoan đang quỳ bên ngoài sân: "Các ngươi đều đứng lên đi! Quỳ gối nơi đó làm gì! Trân Hỉ, Hạ Huyền, các ngươi trở về trong phòng nghỉ ngơi đi! Trần Hoan, ngươi tiến vào một chút!"
Trân Hoan lập tức đẩy cửa ra đi đến: "Vương phi!"
Ôn Noãn thấp giọng nói: "Nhớ đừng nói lỡ miệng!"
Sau khi nàng nhỏ giọng nói câu này, mới nói to hơn một chút: "Đi chuẩn bị cho Vương gia một ít đồ ăn, hắn đói bụng! Ta cũng đói bụng!"
"Vâng!" Trân Hoan lui xuống.
Bên ngoài, đám người Trần Hỉ, Hạ Huyền vẫn quỳ.
Khi Nạp Lan Cẩn Niên ra tới, Trần Hoan đã bưng hai chén mì trứng tới.
Ôn Noãn nói với Nạp Lan Cẩn Niên: "Mấy người Trần Hỉ còn đang quỳ bên ngoài, chàng bảo cho bọn họ đứng lên đi! Trời giá rét như vậy, nếu bị bệnh không dứt thì lại cần muội trị liệu!"
Vốn dĩ Nạp Lan Cẩn Niên muốn từ chối, nghe vậy mới nói với Trần Hoan: "Ngươi đi xuống đi, làm cho bọn họ đều đứng lên đi!"
Trân Hoan lại nói: "Nô tỳ hâu hạ Vương phi ăn mì, Vương phi nàng..."
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên bỗng dưng căng thẳng.
Ôn Noãn vội cắt ngang lời nói của Trần Hoan: "Thập Thất ca đút ta ăn là được, ngươi đi xuống đi!"
Trần Hoan nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu.
Lúc này Trân Hoan mới lui xuống, thuận tay đóng cửa lại.
Ôn Noãn muốn xuống giường.
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn nàng một cái: 'Nàng dám xuống giường thử xem!"
Đừng tưởng răng hắn không nhìn ra nàng không thể xuống giường!
Ôn Noãn: "..." Nạp Lan Cẩn Niên bưng một chén mì đi đến mép giường, hắn kẹp một đũa mi thổi thổi, sau đó mới đút đến bên miệng Ôn Noãn.
Ôn Noãn: "Thật ra ta không đói bụng, chỉ là muốn ăn cùng chàng mà thôi, Thập Thất ca, chàng ăn trước đi!"
Mì nở rồi thì không thể ăn.
Hắn về nhanh như vậy, nhất định là chưa ăn gì, còn không biết chiến sự như thế nào.
"Nàng ăn xong rồi ta sẽ ăn." Nạp Lan Cẩn Niên kiên trì đưa đũa.
Ôn Noãn không làm gì được hắn, liền nói: "Vậy chàng một ngụm, ta một ngụm nhé?"
"Ừm, hừ." Nạp Lan Cẩn Niên hừ lạnh một tiếng, xem như đồng ý.
Vì thế hai người ngươi một ngụm ta một ngụm chia sẻ một chén mì.
Đương nhiên là Nạp Lan Cẩn Niên ăn nhiều, Ôn Noãn chỉ ăn một nửa liền không muốn ăn.
"Sao lại không ăn nữa?”
"No rồi. Ăn quá no không ngủ được." Ôn Noãn sờ bụng mình.
Sự thật là nó không ngon, nàng muốn thêm chút dấm, thêm chút ớt cay vào nữa.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy cũng không miễn cưỡng nàng, nhanh chóng giải quyết mì trong chén, tiếp tục ăn hết một chén khác.
Nạp Lan Cẩn Niên thật sự đói bụng, hắn mai phục ở núi Thái Ninh cả một ngày, đừng nói ăn, nước cũng chưa uống một giọt!
Nạp Lan Cẩn Niên súc miệng xong, trở lại giường, cẩn thận ôm Ôn Noãn vào lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nàng: "Con của chúng ta..."
"Yên tâm, không sao. Sao chàng lại đột nhiên trở lại? Đã đoạt được thành trì chưa?"
"Đã đoạt được Vĩnh Bình huyện, còn Bắc Phong huyện như thế nào thì ta chưa biết, nhưng ta đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, lo lắng nàng xảy ra chuyện nên trở lại! Nhưng vẫn trở về muộn!"
Ôn Noãn không ngờ là như vậy, tay nàng cũng đặt ở trên bụng, chẳng lẽ thật sự có cảm ứng tâm linh sao?
"Không muộn! Ta lại không bị làm sao'
Nạp Lan Cẩn Niên nắm tay Ôn Noãn: "Nàng có, chỉ là nàng không thừa nhận!"
Ôn Noãn: "..."
"Nói hươu nói vượn! Chàng xem sắc mặt của ta liền biết ta không sao!"
Ôn Noãn nói xong còn cố ý ngáp một cái: "Không nói chuyện với chàng nữa, ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ."
Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, giống như là ta buồn ngủ, đừng làm ồn.
Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu nhìn Ôn Noãn một cái, có chút bất đắc dĩ.
Hắn hôn lên trán nàng, không hỏi thêm câu nào nữa.
Nàng không nói là không muốn mình lo lắng.
Nhưng hắn không thể không biết, hắn không thể không biết nàng rốt cuộc đã bị thương ở đâu, chẳng sợ hiện tại nàng đã không sao.
Dám làm vợ con của hắn bị thương, hắn phải đòi lại ngàn lần vạn lần!
Có lẽ là do ăn no, có lẽ là do chăn quá ấm, có lẽ là có người ở bên cạnh, Ôn Noãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi Ôn Noãn ngủ say, Nạp Lan Cẩn Niên mới lặng lẽ rời giường.
Hắn định hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là hắn vừa động, On Noãn liền ôm chặt tay hắn. Nạp Lan Cẩn Niên chỉ có thể tiếp tục nằm yên, lại lân nữa ôm nàng vào trong lòng ngực, để nàng ngủ an ổn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận