Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 217: That Le

Chuong 217: That LeChuong 217: That Le
Bà ta cười nói: "Giúp nhà mẹ đẻ của mình cần gì bạc? Gia Mĩ con đi giúp dil Việc trong nhà cứ để Hồng tử trở về làm cũng được!"
Hà Hoán Hồng gật đầu: "Đúng, nàng đi nấu cơm phụ đi! Không cần lấy bạc, buổi sáng ta cho gà và heo ăn rồi đi làm cũng được. Trong nhà cũng không có bao nhiêu việc, ta làm việc vất vả hay mệt mỏi cũng không sao, chỉ cần nàng có thể đến giúp Tứ ca là được!"
Năm lượng bạc đó! Làm sao có thể kiếm được!
Lòng Ôn Noãn chùng xuống, nhưng không biểu hiện trên mặt.
"Nhưng mà mắt của mẹ không nhìn thấy, ta không có ở đây thì mẹ phải làm sao?" Ôn Gia Mỹ do dự nói.
Mặc kệ nói như thế nào thì mẹ chồng cũng đối xử với bà rất tốt, mỗi lần có gì tốt cũng đều cho bà ăn, đôi mắt không nhìn thấy cũng lân mò đi làm việc.
"Hồng tử nấu cơm buổi sáng là được, chỉ cần hâm nóng trong nồi, sau vụ mùa nhà ai cũng chỉ ăn hai bữa cơm, vả lại dù sao mắt của mẹ mấy ngày nay đã có thể thấy được mờ mờ, con không cần lo lắng. Con đã hầu hạ mẹ mấy năm rồi, cũng không hay vê nhà mẹ đẻ, nhân cơ hội này về nhà mẹ đẻ giúp một tay, ở lại mấy ngày cũng tốt."
Năm lượng bạc để mời người nấu cơm!
Không ngờ nhà mẹ đẻ của Ôn thị lại trở nên giàu cóI
Như vậy tất nhiên phải trở vê nhiều một chút, xây dựng quan hệ tốt.
Ôn Gia Mỹ còn muốn nói gì đó, nhưng Ôn Noãn đã cắt ngang lời bà: "Tiểu cô, nếu đã vậy rồi thì cô trở về giúp nhà cháu đi! Nếu bà và tiểu dượng thật sự quá bận rộn, vậy thì tiểu cô trở vê vẫn được mà."
Ôn Noãn cảm thấy hai người này rất lạ, nghiêm túc nói thì rất giả dối!
Đôi mắt mập mờ của tiểu dượng, còn đôi mắt trống rỗng không giống như người mù của Tưởng thị, nàng luôn có cảm giác kỳ lạ, nàng nghĩ thầm phải đưa tiểu cô về nhà hỏi cho rõ.
Bọn họ đối xử tốt với tiểu cô? Ôn Noãn không tinl
Cả nhà ba người nhưng ngoài tiểu cô có gương mặt già nua, thì hai người còn lại đều có khuôn mặt hồng hào, tròn như viên ngọc.
Sau khi đưa tiểu cô về nhà, nàng phải hỏi rõ hơn.
Cuối cùng Ôn Gia Mỹ vẫn bị Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy đưa đi.
Hơn nữa còn dưới sự hết mình khuyên bảo của Tưởng thị cùng Hà Hoán Hồng, bà mới đồng ý.
Vào lúc Ôn Noãn rời đi, nàng còn thuận tiện lấy đi số lương thực mà Ôn Gia Thụy vừa rồi đã đem đến, còn có những món khác đều cầm đi.
Đây là của bà nội và mẹ của nàng đã chuẩn bị cho tiểu cô của nàng.
Ôn Gia Thụy thấy Ôn Noãn lấy đi quà đã mang đến thì cũng ngẩn ra, Noãn nhi đang làm gì vậy? Quá thất lẽ!
Ôn Noãn siết chặt tay của Ôn Gia Thụy, khẽ lắc một chút, Ôn Gia Thụy cũng không nói gì thêm.
Noãn nhi làm vậy có lẽ có lý do của con bé.
Chẳng lẽ những gì mang đến có vấn đề? Ông ấy thầm ngHĩ.
Đồng tử Hà Hoán Hồng cùng Tưởng thị co rút lại.
Những thứ này chẳng phải là đưa cho bọn họ sao? Chẳng lẽ cả hai chỉ đến tay không?
Ôn Noãn lạnh lùng âm thầm lưu ý phản ứng của bọn họ.
Vốn dĩ nàng chỉ muốn thử một chút. Hiện tại, ha ha, nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi mang những thứ này đi!
Nhà nàng cũng không cho kẻ vô ơn ăn.
Trên đường rời đi Ôn Noãn cũng không vội nói chuyện, chờ về nhà để tiểu cô thả lỏng một chút rồi nói sau.
Nếu người của nhà kia thật sự tốt, vậy thì xem như nàng đã suy nghĩ nhiều!
Còn nếu không tốt, vậy thì không cần phải trở về nữa!
Bởi vì Ôn Noãn muốn đi huyện để đặt đồ dùng trong nhà, cho nên xe bò của Ôn Gia Thụy trực tiếp đi vào trong huyện, không có về nhà ngay.
Đường ở huyện thôn nhà họ Hà này thật sự rất xóc nảy, Ôn Noãn suýt chút nữa đã nôn ra cả mật!
Thật sự không dám dành lời khen cho giao thông ở cổ đại.
May mắn đường ở Ôn gia thôn vẫn ổn, thôn dân ở vùng kia, chỉ cần qua một cơn mưa thì đều sẽ tìm một số đá sỏi để lấp vào ổ gà.
Không có đá vụn thì thôn dân cũng sẽ đập những tảng đá lớn để làm đường, cho nên đường ở vùng kia tốt hơn đường ở thị trấn này rất nhiều!
Sau hơn hai giờ, cuối cùng cũng đến huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận