Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 2147: Cong Thanh

Chuong 2147: Cong ThanhChuong 2147: Cong Thanh
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa.
Dân chúng huyện An Phong đều đang chìm vào giấc ngủ say, thành trì âm ï một ngày cũng chìm đắm trong mộng đẹp.
Bốn phía đều đen nhánh, yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.
Ôn Noãn cũng ngủ rồi. Từ sau khi mang thai, nàng ăn ngon, ngủ ngon, đã không còn dễ tỉnh như ngày thường.
Nạp Lan Cẩn Niên chờ Ôn Noãn ngủ say rồi rón ra rón rén xuống giường, đứng ở bên cạnh cửa sổ chờ tin tức được truyền quay lại.
Ở trong ban đêm yên tĩnh này, thiên hà sơn lại tràn ngập ánh lửa, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.
Chu Nghị mang theo năm ngàn binh lính, đẩy tay từng chiếc xe chứa "lương thảo" có gắn bậc lửa rồi lao về phía quân địch.
Trong sơn cốc, mười vạn đại quân của Bắc Minh bị từng chiếc xe đang hừng hực lửa cháy vây quanh.
Lửa bốc lên hừng hực làm sơn cốc lập tức nóng lên, băng tuyết treo ở trên nhánh cây bắt đầu tan ra.
Từng mũi tên nhọn bắn về phía binh lính Bắc Minh đang bị bao vây!
Bọn họ liều mạng đi đào đất lẫn băng tuyết để dập tắt lửa, nhưng cũng không thể dập được xe lửa đã ngâm dầu cây trẩu.
Chu Nghị chỉ huy năm ngàn binh lính dùng cung tiễn bắn chết kẻ địch, khi cung tiễn trong tay mỗi người đều dùng hết, hắn trực tiếp ném một viên phích lịch đạn vào giữa trung tâm quân địch, sau đó cất cao giọng nói: "Luil"
Năm ngàn binh lính cũng không ham chiến chút nào, nhanh chóng lui lại.
Đến khi bọn họ chạy đi không xa, phía sau truyền đến một tiếng âm vang.
Năm ngàn binh lính cũng không quay đầu lại, ở trong núi nhanh chóng lui lại rồi chạy đến hội hợp cùng đại quân.
Ngày mai bắt đầu công thành!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua đồng hồ cát, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau đó nhảy lên nóc nhà, đứng ở phía trên nóc nhà rồi chờ đợi trong cái lạnh thấu xương.
Không biết qua bao lâu, trên bầu trời nơi xa cuối cùng cũng sáng lên một chút ánh sáng màu đỏ.
Khoé miệng hắn khẽ cong lên, thả người nhảy xuống mặt đất, tay chân nhẹ nhàng trở lại trong phòng, sau đó đứng ở trước than lò để thân thể ấm áp đã rồi mới trở lại giường, ôm người yêu bé nhỏ ngủ.
Một giấc này, hắn ngủ cũng không lâu. Hai canh giờ sau, từng đợt âm thanh giác hào truyền đến, ngay sau đó là tiếng kêu loạn ồn ào.
Tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng chó sủa, tiếng gào của dân chúng kinh hoảng thất thố. Cực kỳ hỗn loạn.
Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn đồng thời mở hai mắt ra.
Lúc này Trân Hoan gõ vang cửa lên: "Chủ tử, Vương phi, đại quân của chúng ta đã bắt đầu công thành!"
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên đều ngồi dậy.
Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng xuống giường, hắn cầm quần áo của Ôn Noãn đến, vừa giúp Ôn Noãn mặc quần áo vừa nói với nàng: "Mặc xong quần áo trước đã, nàng ngủ tiếp một lát nữa đi, không cần lo lắng."
Khi nghe thấy đại quân bắt đầu công thành, vốn dĩ Nạp Lan Cẩn Niên định lập tức đi ra ngoài để công thành cùng đại quân.
Nhưng mà Ôn Noãn tỉnh lại, làm hắn lập tức bình tĩnh lại. Hắn không cần đi ra ngoài, hắn còn phải bảo vệ On Noãn cùng con của hắn.
"Không ngủ được." Ôn Noãn mặc xong quần áo, xốc chăn lên ra vẻ muốn xuống giường. Chân vừa mới vươn ra, Nạp Lan Cẩn Niên đã ngồi xổm xuống, giúp nàng đi tất với giày, sau đó đỡ nàng xuống giường.
Vốn dĩ sau khi thành thân, mỗi ngày rời giường đều là hắn lấy quân áo đến đây giúp nàng mặc xong trước, lo lắng nàng cảm lạnh. Hiện tại càng là vừa xuống giường đều đỡ nàng, lo lắng nàng không cẩn thận bị va chạm hoặc là đứng không vững.
Tắm gội cũng vậy, lo lắng nàng sẽ bị trượt chân ở tịnh phòng, luôn là cùng...
Ôn Noãn nghĩ đến đây thì mặt có chút nóng lên.
Thật ra còn lâu mới tới lúc cần hắn chăm sóc để ý mọi chuyện và cẩn thận như vậy. Dù sao thì hiện tại bụng vẫn chưa quá to, nàng hành động vẫn rất tự nhiên.
Thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân ra trận giết địch cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Dù sao ngoài việc ăn nhiều, ngủ nhiều ra thì thân thể của nàng không có một chút phản ứng khó chịu nào.
Nàng đã nói qua với hắn, không cần chăm sóc nàng giống như chăm sóc trẻ con thế.
Nhưng hắn lại nói đây là phúc lợi của hắn.
Nàng đành mặc kệ hắn vậy.
Hắn vui vẻ là tốt rồi!
"Chúng ta đi ra ngoài nhìn xem?" Ôn Noãn đã mặc xong quần áo dưới sự giúp đỡ của người nào đó, nàng giơ tay giúp hắn cài lại nút thắt trên quần áo.
"Ừ”" Tất nhiên là muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Hai người mặc xong quần áo, Nạp Lan Cẩn Niên lại cầm một tấm áo choàng phủ thêm cho Ôn Noãn.
Áo choàng này có màu đen trông rất bình thường, không hề phô trương, rất phù hợp với thân phận hiện tại của bọn họ.
Hai người đi ra ngoài, trên đường cái có rất nhiêu dân chúng chạy ra đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt kinh hoảng nhìn về phía cửa thành.
Cứ như là đại quân đã giết đến nơi rồi.
Vô số quan binh vội vàng chạy về phía cửa thành.
Lúc này Bát công chúa cùng An Bố Nhĩ đều chạy tới.
Bốn người nhìn nhau, sau đó đứng ở ngoài cửa.
Tường thành Bắc Minh quốc rất cao, bên trong thành ngoài vọng đài, cùng một vài tháp lâu ra thì không có một tòa kiến trúc nào cao hơn tường thành, không bước lên thành trì thì sẽ không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Bọn họ chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận