Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 2148: Thanh Bi Pha

Chuong 2148: Thanh Bi PhaChuong 2148: Thanh Bi Pha
Lúc này có binh lính chạy tới nói với từng hộ gia đình: 'Quân địch Nạp Lan quốc đánh tới nơi rồi! Đại quân của chúng ta còn chưa đuổi tới, mọi người nhanh chóng cầm lấy cái cuốc, dao phay, dao chẻ củi trong nhà ra để tiến đến giết địch! Nếu không thì thành trì sẽ bị quân địch công chiếm!"
Rất nhiều dân chúng có vẻ mặt hoảng sợ nhao nhao chạy về nhà lấy vũ khí. Có giết được địch hay không thì không nói, nhưng trong loại tình huống này, trong tay cầm một thứ gì đó vẫn tốt hơn là trong tay không có cái gì.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua tình huống trên đường cái, kéo tay Ôn Noãn rồi nói với An Bố Nhĩ cùng Bát công chúa: "Chúng ta cũng về phòng chuẩn bị một chút đi!"
Mấy người trở vê bên trong nhà ở.
Lữ Thụ thấp giọng nói: "Chủ tử, muốn ra khỏi thành không?”
Toà tiểu viện này có một gian mật thất, đào địa đạo, có thể trực tiếp ra khỏi thành.
"Không cần."
Bọn họ chỉ cần ở chỗ này chờ là được.
"Truyền thiện đi!" Nạp Lan Cẩn Niên nói với Trần Hoan.
"Tuân lệnh." Trân Hoan nhanh chóng đi truyền thiện.
Vì thế bốn người lại ngồi ở bàn tròn.
Bốn người thong thả ung dung dùng bữa, giống như chém giết bên ngoài không hề có liên quan gì với bọn họ.
Dùng xong đồ ăn sáng, Nạp Lan Cẩn Niên chơi cờ cùng An Bố Nhĩ.
Vốn dĩ Ôn Noãn cùng Bát công chúa ngồi ở bên cạnh hai người nhìn bọn họ chơi cờ.
Chỉ là Bát công chúa nhìn một lúc đã cảm thấy nhàm chán.
Bát công chúa ăn không ngồi rồi dứt khoát lấy rổ kim chỉ ra làm quần áo cho đứa trẻ trong bụng Ôn Noãn.
Ôn Noãn thấy vậy cũng muốn tự tay làm một bộ áo lót cho con của mình, vì vậy liền bắt đầu làm quần áo cùng Bát công chúa.
So với sự ồn ào nhốn nháo bên ngoài thì bên trong thật yên bình.
Bên ngoài cửa thành, thế tử An Thân Vương mang theo mười vạn quân chém giết với tám vạn đại quân của Bắc Minh quốc.
Cửa thành dày nặng bị binh lính Nạp Lan quốc dùng xe đẩy tay đẩy thanh gỗ lớn rồi ra sức đập vào.
Trên tường thành có từng khối đá rơi xuống, từng mũi tên nhọn bắn xuống cũng không ngăn cản được sự dũng mãnh của binh lính Nạp Lan quốc, dùng mọi khả năng để bò lên trên!
Bốn người ăn cơm trưa đơn giản một chút, sau đó khoảng một canh giờ sau, bên ngoài đột nhiên truyên đến một tiếng vang lớn.
Giống như có cái gì thật lớn, thật nặng bị đổ ở trên mặt đất.
Ngay sau đó lập tức truyền đến rất nhiều tiếng hô kinh hoảng sợ hãi: "Thành trì thất thủ!"
"Quân địch tấn công thành trì!"
"Chạy maul"
Trong lòng Bát công chúa vui mừng, trực tiếp ném áo lót trong tay xuống rồi đứng lên: "Thành công rồi!"
Ôn Noãn cũng buông áo lót mới làm được hơn một nửa ở trong tay xuống rồi đứng lên: "Ừ" Nạp Lan Cẩn Niên đặt một quân cờ màu đen ở trên bàn cờ: "Ngươi thual"
Sau đó hắn đứng lên.
An Bố Nhĩ nhìn quân cờ trên bàn cờ với vẻ mặt kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng tình thế vẫn còn rất tốt, tại sao lập tức thành quân lính tan rã rồi?
Ôn Noãn nói với Trần Hoan cùng Trần Hỉ: "Chuẩn bị sẵn hòm thuốc."
Nàng muốn đi cứu người.
Bát công chúa nhanh chóng nói: "Ta cũng phải đi hỗ trợi"
An Bố Nhĩ nhanh chóng đứng lên, đi đến bên cạnh Bát công chúa.
Ôn Noãn gật đầu, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên thở dài một hơi, sau đó bốn người ra khỏi thành từ mật đạo.
Bên ngoài cửa thành.
Một đám binh lính bị thương được nâng đến một bên, Phong Niệm Trần cùng Ôn Nhiên đang mang theo nhóm quân y chữa trị.
Ôn Noãn vừa xuất hiện, Phong Niệm Trần lập tức hô to với Ôn Noãn: "Tiểu sư phó, bên này, maul"
Ôn Noãn đang muốn cất bước chạy tới, Nạp Lan Cẩn Niên đã nhanh hơn một bước bế ngang nàng lên, lắc mình một cái là đã chạy tới.
Nạp Lan Cẩn Niên đặt Ôn Noãn ở trên mặt đất.
Phong Niệm Trần đang quỳ trên mặt đất, dùng ngân châm cầm máu cho một binh sĩ, binh lính này bị chọc một đao vào trái tim, đang không ngừng đổ máu cuồn cuộn.
Người này không nhúc nhích! Nhìn qua đã tắt thở.
Phong Niệm Trần cũng không ngẩng đầu mà nói với Ôn Noãn: "Còn có một hơi thở! Cô mau nhìn xem có thể cứu hay không, ta đã cho hắn ăn thuốc viên rồi, nhưng mà hiệu quả không rõ ràng."
"Được rồi, nơi này giao cho ta, huynh đi cứu những người khác đi! Những ai bị thương trầm trọng nguy hiểm thì đều đưa đến chỗ ta!" Ôn Noãn nói rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu cứu người.
Nạp Lan Cẩn Niên dặn dò Ôn Noãn một câu, sau dó chạy đi hỗ trợ đưa thương binh đến đây.
An Bố Nhĩ cũng gia nhập hàng ngũ cứu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận