Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2152: Dương Nguyệt Nhi

Chương 2152: Dương Nguyệt NhiChương 2152: Dương Nguyệt Nhi
"Vương gia có nói đi nơi nào đón Thái hậu không? Khi nào thì trở vê không?”
Trân Hoan lắc đầu: "Vương gia không nói gì cả."
Trân Hi dọn bữa sáng ra: "Vương phi, người dùng bữa trước đi! Người đã ngủ một ngày một đêm rồi, chưa ăn cái gì, người không đói bụng sao? Người không đói nhưng tiểu chủ tử sẽ đói!"
Ôn Noãn chỉ có thể gật đầu.
Đúng là nàng nên ăn chút gì đó, vừa rồi nàng là bị đói tỉnh.
Mỗi bữa sáng có một chén tổ yến chưng đường phèn, ngoài ra thì sẽ ăn cháo thịt bằm và bánh bao giống như binh lính, cùng một dĩa dưa chua nhỏ.
Ôn Noãn ăn chén tổ yến chưng đường phèn trước, sau đó mới bắt đầu ăn món khác.
Ôn Noãn ăn xong bữa sáng, nàng đi ra ngoài, dự tính đi xem binh lính đã hồi phục thế nào rồi.
Còn chưa đi đến lêu ấm thì đã nhìn thấy một đội ngũ từ xa đang đi đến gần.
Ôn Noãn liếc mắt đã nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu.
Nàng không thể không ngừng bước chân lại.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng thấy Ôn Noãn, hắn kẹp bụng ngựa đẩy tốc độ nhanh hơn.
Xe ngựa ở phía sau cùng đội ngũ cũng vội chạy đuổi kịp theo.
Nạp Lan Cẩn Niên chạy đến trước mặt Ôn Noãn, hắn xoay người xuống ngựa.
Ôn Noãn nhìn về xe ngựa phía sau: "Mậu hậu đến đây à? Người không sao chứ?"
Hắn nhíu mày nhìn Ôn Noãn: "Vì sao lại mặc phong phanh như vậy, sao không khoác thêm một chiếc áo choàng?”
"Ta không lạnh." Nàng muốn nhanh chóng đến xem binh linh trúng độc, mặc nhiều sẽ khó cử động.
Lúc này đội ngũ phía sau tiến lên.
"Có phải mẫu hậu đến đây không?" Ôn Noãn thấy xe ngựa dừng lại, nàng cũng vội đi lên. .
"Ừm." Nạp Lan Cẩn Niên kéo tay nàng đi qua.
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Hạ Huyền: "Ngươi đưa Dương cô nương đến chỗ quân y nhìn xem trước đi."
"Dạt" Hạ Huyền đáp lời, sau đó đi tới chỗ xe ngựa phía sau.
Ôn Noãn bất ngờ, Dương cô nương là ai?
Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi, lúc này màn xe ngựa đã được vén lên, lộ ra khuôn mặt phong hoa của Thái hậu.
Chỉ là kiểu tóc của Thái hậu có hơi rối loạn, trên quần áo cũng có vài vết máu.
Nhưng có lẽ không phải là của bà.
Ôn Noãn nhanh chóng hành lễ: "Nhi thần gặp qua mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an!"
Nạp Lan Cẩn Niên vội đỡ Ôn Noãn dậy.
Thái hậu cũng lập tức nói: "Miễn lễ! Miễn lễ, đứa nhỏ này, cần gì nhiều lễ nghĩa như vậy chứ!"
Ôn Noãn đi đến nắm lấy tay của Thái hậu, nàng trực tiếp đặt lên mạch đập của Thái hậu, còn nhìn từ trên xuống dưới một lượt: "Mẫu hậu bị thương sao?"
"Không có, không có! Là máu của Nguyệt nhi, con không cần lo lắng!"
Lúc này Hạ Huyền bế một nữ tử từ xe ngựa cuối cùng đi đến, trên người nàng còn khoác áo choàng của Nạp Lan Can Nien.
Sắc mặt nữ tử tái nhợt, dáng vẻ kia dường như mất không ít máu.
Trên trán nàng băng bó một cái băng gạc màu trắng, có một chỗ băng gạc đang chảy máu.
Dẫu vậy, vẫn có thể nhìn ra nữ tử đó rất đẹp, là loại xinh đẹp không phải kiểu sáng chói, điên đảo chúng sinh như Ôn Noãn.
Mà vẻ đẹp này của nàng là kiểu vừa nhìn đã thấy thương yêu.
Vẻ đẹp vô cùng nhu hoal
Vừa nhìn thấy đã khiến cho người khác sinh ra một cảm giác muốn che chởi
Nếu Ôn Noãn là ánh sáng mặt trời, hào quang rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng, thì nàng ta chính là ánh trăng trên bầu trời, ôn nhu tỏa sáng, khiến trong lòng người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.
Vào lúc Ôn Noãn đánh giá Dương Nguyệt Nhi thì Dương Nguyệt Nhi cũng đánh gia Ôn Noãn.
Nhìn vào ánh mắt của Ôn Noãn, nàng vô thức không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu, ôm chặt áo choàng trên ngời.
Có chút lo lắng, giống như nai con bị hoảng sợ, càng tỏa ra sự điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta dễ động lòng, cũng khiến cho người ta lo lắng chính mình sẽ làm nàng sợ.
Thái hậu thấy vậy liền nói với Hạ Huyền: "Mau đưa Dương cô nương đến chỗ quân y nhìn xeml"
Sau đó nói với một nha hoàn đi sau Hạ Huyền: "Tử San, ngươi nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Dương cô nương!"
Nếu hôm nay không nhờ có Dương cô nương ra tay cứu giúp thì có thể bà ấy đã mất mạng rồi!
"Dạ!" Hai người đều trả lời.
Hạ Huyền bế Dương Nguyệt Nhi nhanh chóng rời đi.
Tử San vội vàng vén áo hành lễ với Ôn Noãn rồi cũng vội đuổi theo.
Dương Nguyệt Nhi được Hạ Huyền bế rời đi, vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng ở phía sau Ôn Noãn, vừa lúc cũng là ở chỗ đầu gió, hắn chắn gió bắc lạnh thấu xương cho nàng.
Tay hắn còn nhẹ đỡ lấy nàng, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng biết hắn đang cẩn thận bảo vệ nàng ở trong lồng ngực.
Dương Nguyệt Nhi cụp mắt, vô thức áp sát vào áo choàng trên người mình.
Áo choàng này còn mang theo hơi thở của hắn.
Một mùi hương dễ chịu, cũng khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận