Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2155: Thử 1

Chương 2155: Thử 1Chương 2155: Thử 1
Cuộc sống trôi qua trong tĩnh lặng, mắt thấy cũng sắp đến tháng giêng rồi.
Mấy ngày nay sáng nào Dương Nguyệt Nhi cũng đến chỗ của Thái Hậu thỉnh an, có đôi lúc sẽ đánh đàn cho Thái Hậu và Ôn Noãn nghe, có đôi lúc lại vẽ tranh, lâu lâu lại chơi cờ cùng Thái Hậu.
Đúng thật là nàng tinh thông tất cả cầm kỳ thi hoal
Mấy ngày nay lúc nào rảnh Thất hoàng tử cũng sẽ ghé đến chỗ của Thái Hậu nghe đàn, chơi cờ.
Hôm nay, gần giữa trưa.
Ôn Noãn vẫn giống như bình thường đi đến lều của Thái Hậu trò chuyện cùng bà.
Bởi vì Ôn Noãn có tin vui, rất thích ngủ, cho nên ngày nào cũng đến thỉnh an khá muộn.
Tình hình chung là mỗi khi Nạp Lan Cẩn Niên huấn luyện binh lính xong, đều đi chung với nàng đến đây.
Chỉ khi hắn có việc bận, Ôn Noan mới đến một mình.
Khi Ôn Noãn bước vào, Thất hoàng tử đang chơi cờ cùng Dương Nguyệt Nhi.
Hôm nay không thấy Nạp Lan Cẩn Niên đâu, Thái Hậu thuận miệng hỏi một câu: "Thập Thất lại đi huấn luyện các binh lính?”
Ôn Noãn ngồi xuống: 'Không phải, sáng sớm hôm nay chàng ấy đã xuất phát đến núi Phổ Ninh."
Bàn tay cầm cờ của Dương Nguyệt Nhi bỗng trở nên căng thẳng, nàng nhìn về phía bàn cờ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Không biết là đang nghiêm túc lắng nghe, hay là đang nghiêm túc chơi cờ.
"Núi Phổ Ninh? Là đi. " Thái Hậu nói đến đây thì khựng lại một chút, sửa lại lời nói: "Vậy có về kịp đêm nay không?”
Ôn Noãn lắc đầu: "Chàng nói phải sáng mai mới kịp quay về. Đi đường suốt đêm sẽ không an toàn."
Thái Hậu trừng mắt liếc nhìn Thất hoàng tử một cái: "Sao con không đi? Không biết Thập Thất hoàng thẩm của con đang mang thai, buổi tối không thể ở một mình hay sao?"
Nói xong Thái Hậu lại dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn Ôn Noãn nói: "Nếu tối nay sợ quá, không dám ngủ một mình, thì cứ tới chỗ của mẫu hậu, ngủ cùng với mẫu hậu."
Thất hoàng tử trưng vẻ mặt vô tội: "Hoàng tổ mẫu, oan quá! Là do Thập Thất hoàng thúc không cho con đi! Hoàng thúc không yên tâm để con đi nghênh đón. Con đã chủ động xin đi!"
Ôn Noãn vội nói: "Không sao, đúng thật là không liên quan gì đến Thất hoàng tử. Đêm nay không cần phải quấy ray mẫu hậu nghỉ ngơi, Trân Hoan và Trần Hỉ sẽ gác đêm, con ngủ một mình cũng không thấy sợ."
Thái Hậu kéo tay Ôn Noãn lại: "Vất vả cho con rồi."
Ôn Noãn cười, đặt tay lên bụng: "Không vất vả, đứa bé này rất ngoan, không ầm ï một chút nào."
Tầm mắt của Thái Hậu cũng dừng trên bụng của Ôn Noãn, duỗi tay sờ: "Đúng là một đứa bé ngoan."
Lúc này Dương Nguyệt Nhi mới mở miệng nói: "Cẩn Vương phi là người có phúc, đứa bé trong bụng cũng hiểu chuyện ngoan ngoãn."
Thái Hậu phấn khởi gật đầu: "Không phải thế sao .
Ôn Noãn ăn cơm trưa ở chỗ Thái Hậu xong thì lập tức cáo từ.
Trưa nào Thái Hậu cũng sẽ ngủ một giấc ngắn.
Cho nên Dương Nguyệt Nhi và Thất hoàng tử cũng rời đi cùng với Ôn Noãn. Ba người di ra khỏi lêu của Thái Hậu.
Thất hoàng tử nói với Ôn Noãn: "Thập Thất hoàng thẩm, để ta đưa hoàng thẩm den lều."
Ôn Noãn vẫy tay: "Không cần, ngươi đi xem các binh lính huấn luyện sao?"
Thất hoàng tử gật đầu: "Đương nhiên."
Ôn Noãn lập tức nói: "Ta đi chung với ngươi! Sắp đến đầu xuân rồi, để ta xem thử binh lính đã luyện thuần thục trận pháp chưa."
Thất hoàng tử nghe vậy thì lập tức nói: "Vậy thì quá tốt rồi, nếu binh lính biết Thập Thất hoàng thẩm đến thì chắc chắn sẽ rất vui. Lúc trước hoàng thẩm cứu nhiều binh lính như thế, bọn họ vẫn chưa có dịp cảm ơn hoàng thẩm đàng hoàng! Mấy người đó cứ nhắc mãi cả ngày, nhưng không dám quấy rầy tới hoàng thẩm."
Ôn Noãn cười: "Có mang bản đồ trận pháp không? Để ta xem thử có cần phải sửa chỗ nào không, nếu có thì ta sẽ sửa trực tiếp lên đó."
Thất hoàng tử võ ngực: "Có cầm, món đồ quan trọng như thế ta luôn mang theo bên mình."
Dương Nguyệt Nhi đi theo phía sau hai người, hơi cúi đầu, bộ dáng không để ý đến chuyện bên ngoài.
Hình như lúc này Ôn Noãn mới nhớ đến nàng, nói với Thất hoàng tử: "Đi thôi, chúng ta đừng chặn cửa nữa, mở đường cho Dương cô nương."
Thất hoàng tử nhanh chóng tránh ra: "Sao ngươi không nói tiếng nào vậy, suýt chút nữa ta đã quên."
Dương Nguyệt Nhi nghe vậy thì có chút kinh hoảng xua tay: "Không có, Vương phi và Thất hoàng tử đang thảo luận chính sự, dân nữ không dám quấy rầy."
"Quấy ray gì chứ, hai ta cũng chưa nói gì."
Nàng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thất hoàng tử một cái, trong mắt tràn ngập sự sùng bái, cười: "Dân nữ cũng không bận gì, chậm một chút cũng không sao. Thất hoàng tử, Vương phi, hai người mau đi giải quyết công việc dil Bá tánh Nạp Lan quốc chúng ta ai cũng đang ngóng trông chiến sự sớm ngày báo tin thắng lợi!"
Thất hoàng tử chỉ cảm thấy nụ cười của nàng, hết sức thẹn thùng, rất hưởng thụ ánh mắt tràn ngập sự sùng bái của nàng, liền nói: "Không sao, bây giờ vẫn chưa xảy ra chiến sự, đợi qua tháng giêng đi, cũng không phải việc gấp gì, lần sau ngươi nhớ lên tiếng nhắc nhở một chút."
Hắn biết ngọn nguồn ánh mắt sùng bái của nàng hôm nay, bởi vì nàng nghe bản thân nói lần đầu tiên xuất chinh đã đánh thắng quân Bắc Minh nổi tiếng kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa còn dành được một tòa thành trì của Nam Cương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận