Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2170: Sống Sót Sau Tai Nạn

Chương 2170: Sống Sót Sau Tai NạnChương 2170: Sống Sót Sau Tai Nạn
Chợt mây tía trong cơ thể nàng vận chuyển, nó chạy tán loạn bên trong giống như có chút căng thẳng, còn có chút gắt gỏng.
Giống như gặp phải kẻ địch, có vẻ rất muốn lao ra đánh một trận với đối phương.
Ôn Noãn: "..."
Nàng suy nghĩ rồi đi đến bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niên, nắm lấy tay hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Ôn Noãn ngạc nhiên, đang định bảo nàng tránh sang một bên.
Ôn Noãn nói với sắc mặt nghiêm túc: "Đừng đuổi ta, ta không dùng sức."
Nạp Lan Cẩn Niên thấy vẻ mặt này của nàng thì hắn cũng không bảo nàng rời đi nữa.
Ôn Noãn vận chuyển mây tía, để mấy tía truyền qua tay của Nạp Lan Cẩn Niên rồi truyền vào dây thừng, sau đó dọc theo dây thừng mà chuyển động ra ngoài.
Ôn Noãn cảm giác được khí thế hừng hực của mây tía một cách rõ ràng, thậm chí có chút hưng phấn, còn có chút vui mừng!
Ôn Noãn: '..."
Mây tía này thành tinh rồi sao?
Vào lúc Ôn Noãn thấy mây tía cùng khói đen kia gặp nhau, luồng khói đen kia sợ đến mức vội lui về phía sau.
Mây tía thì vẫn tiến về phía trước, sau đó dọc theo sợi dây thừng rơi vào trong lốc xoáy.
Sau đó, Ôn Noãn không còn thấy luồng khói đen bốc ra từ trong lốc xoáy.
Tiếp đó tốc độ của lốc xoáy cũng dần chậm lại.
Binh lính kéo dây thừng cũng cảm nhận rõ xung lực cũng giảm bớt.
Hạ Huyền hô lớn một tiếng: "Dùng sức!"
Trong nháy mắt, toàn bộ binh lính lại cắn chặt răng, dùng hết tất cả sức lực bùng nổ một lần, từng người, từng người được kéo ra khỏi lốc xoáy.
Trong lòng mọi người đều vui mừng khôn xiết, dùng hết sức kéo sợi dây!
Có vài người bắt đầu bỏ dây thừng, nhảy vào trong sông chuẩn bị cứu người lên bo
Ôn Noãn tăng tốc độ truyền mây tía nhanh hơn, từng luồng mây tía được đưa vào trong lốc xoáy trên mặt sông.
Ôn Noãn dùng mắt thường cũng thấy được luồng khí đen kia đã biến mất, và vòng xoáy giống như có thể nuốt chửng mọi thứ cũng dần nhẹ lại!
Binh lính trong sông cũng được kéo lên bờ.
Tổng cộng có chín người binh lính bị cuốn vào lốc xoáy, trong đó đã có sáu binh lính bị hôn mê, chỉ có hai người là còn có ý thức.
Hai binh lính còn ý thức kia lo lắng nói: "Cứu người, có thể cứu chữa!"
Ôn Noãn nhanh chóng thu tay lại, chạy đến cứu người.
Những binh lính khác cũng nhanh chóng di chuyển lên.
Phương pháp cấp cứu bình thường, binh lính cũng đã được học và huấn luyện qua.
Vả lại phương pháp đó còn do Ôn Noãn dạy, nàng đề xuất mỗi binh sĩ trong quân doanh đều phải học
Cho nên tất cả binh lính nhập ngũ của Nạp Lan quốc đều sẽ được học, còn những người lính mới, trong tháng đầu tiên ngoài việc được huấn luyện thì còn phải học các phương pháp để sơ cứu.
Bọn họ sơ cứu cho những huynh đệ bị sặc nước.
Ôn Noãn cũng truyền mây tía cho bọn họ.
Không bao lâu, từng người bọn họ đã ho ra nước rồi tỉnh lại!
Mười lăm phút qua đi, chín binh lính đều tỉnh lại.
Một binh lính tỉnh lại mà trong lòng còn sợ hãi nói: "Trời ạ, ta nghĩ lần này mình chết chắc rồi!"
Thanh âm yếu ớt, nhưng giờ phút này nhìn thấy được ngôi sao trên bầu trời tối đen, loại cảm giác sống sót sau khi gặp nạn khiến cho hắn nhịn không được nói vài câu.
Có vài binh lính nằm trên mặt đất yếu ớt gật đầu.
Một binh lính nói: "Nhưng mà ta không sợ, Hạ thủ lĩnh vẫn còn ở đây! Ta biết chắc chắn hắn sẽ cứu chúng ta lên được!"
Lại có một binh lính khác nói: "Ta nghe được tiếng của Vương phi và Cẩn vương, lúc ấy ta liền biết chắc chắn mình sẽ không chết được!"
Đám binh lính nghe được lời này thì đều bật cười, cười xong mọi người lại nói tiếp:
"Đúng vậy, khi ta nghe thấy tiếng của Vương phi và Cẩn vương, ta đã cảm thấy cho dù có chết đuối thì Cẩn vương phi cũng có thể cứu sống chúng ta! Ngươi xem, chẳng phải chúng ta cũng đều đã sống lại rồi sao?"
"Đúng vậy, ta đều có cảm giác chết đi sống lại. Chắc chắn là do Vương phi cứu!"
"Vào lúc vừa mới mở mắt, trong đầu ta chỉ có năm chữ: Sống sót sau tai nạn!"
"Mẹ nó, Lượng Tử, từ lúc nào mà ngươi đã có văn hóa như vậy? Nhưng mà ngươi nói đúng, sống sót sau tai nạn! May mắn! May mắn!"
May mắn, sau khi bọn họ rơi vào lốc xoáy thì cũng không phải ở trung tâm lốc xoáy, thân thể bọn họ còn bị dây thừng trói chặt nên khi dòng nước bắt đầu có lốc xoáy, nó đánh vào cơ thể họ khiến thân thể của họ được đẩy lên, nên bọn họ vẫn có thể thở được.
Vả lại nhiều năm huấn luyện ở cường độ cao, đã sớm luyện ra bản năng sinh tôn siêu phàm cho họ, trên người còn được cột lại bằng dây thừng, trên bờ thì có huynh đệ của mình, cho nên dù có bị rơi vào trong lốc xoáy thì bọn họ cũng không hoảng sợ mà có thể tự cứu lấy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận