Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2182: Muốn Tìm Cái Gì?

Chương 2182: Muốn Tìm Cái Gì?Chương 2182: Muốn Tìm Cái Gì?
Lúc này ở bên ngoài, đại hoàng tôn cùng Tam hoàng tử đột nhiên đồng thời hắt xì một cái.
Hai người đều xoa xoa cái mũi.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Tam hoàng tử cười: "Tình cờ quá, cái mũi của bổn hoàng tử ngứa, Thịnh Uyên cũng vậy à?”
Đại hoàng tôn gật đầu: "Gió có chút lớn."
"Xì!" Thất hoàng tử cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cả người dựa vào cây cột, trong tay vuốt ve chuôi kiếm, vẻ mặt mỉa mai nói: "Nhất định là Thập Thất hoàng thúc đang mắng súc sinh!"
Hắt xì cũng cùng nhau, đây không phải là cá mè một lứa sao?
Hoặc là cái gì?
Còn không phải là súc sinh, cầm thú linh tinh?
Hai người: "...'
Thất hoàng tử lại nhìn hai người một cái.
Lan này cùng Thập Thất hoàng thúc chạy về kinh, vừa lúc hắn nghe thấy Thập Thất hoàng thúc cùng Thập Thất hoàng thẩm nói chuyện, nói phụ hoàng sinh toàn là súc sinhI
Làm hoàng nhi của phụ hoàng, hắn cảm thấy bản thân chỉ nằm không thôi mà trúng đạn rồi.
Rõ ràng hắn không phải.
Những kẻ trước mắt mới đúng!
Đã chịu liên lụy, lại còn nằm không cũng trúng đạn, tất nhiên Thất hoàng tử sẽ tìm cơ hội nói cho những súc sinh đó nghe được!
Một câu còn chưa đủ, Thất hoàng tử dựa vào cây cột, ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt tức giận nói: "Thật al Làm người không tốt sao? Một hai phải sa đọa thành thứ không bằng súc sinh, thành cầm'.
Hai người: ”...'
Ngự lâm quân ở bốn phía cúi đầu, muốn cười lại không dám cười.
Hết lần này đến lần khác bị ngâm mỉa mai, Tam hoàng tử nổi giận: "Lão Thất, đệ có ý gì? Đừng ở chỗ này nói lời kỳ lạ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!"
Có còn biết thế nào là tôn trọng huynh trưởng hay không?
Thất hoàng tử quét mắt nhìn hắn ta một cái: "Có ý gì chẳng lẽ Tam hoàng huynh nghe không rõ? Ta nói tiếng người mà!"
Quả nhiên là súc sinh, lại không nghe hiểu tiếng người.
Tam hoàng tử quả thật sắp tức chết rồi!
Đây là Lão Thất đang mắng mình là súc sinh đấy!
Hắn nói chính là tiếng người, nhưng vì mình là súc sinh cho nên nghe không rõ?
"Đệ dám mắng bổn hoàng huynh!"
Vẻ mặt Thất hoàng tử vô tội quay đầu nhìn về phía hắn ta: "Hoàng đệ không dám, ta mắng súc sinh mà thôi! Không dám mắng hoàng huynh của mình! Hay là Tam hoàng huynh cảm thấy mình là súc sinh? Tại sao lại tự nhận như thế?"
Hừ, là súc sinh nên không xứng làm hoàng huynh của hắn. Hắn sẽ không mắng hoàng huynh của mình, chỉ mắng súc sinh thôi.
Tam hoàng tử: "..."
Hắn ta sắp tức chết rồi!
Câu này làm cho hắn ta trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải.
Rõ ràng hắn đang mắng mình là súc sinh.
Nhưng nếu so đo thì chứng tỏ chính hắn ta cũng thừa nhận bản thân mình là súc sinh.
Tam hoàng tử vung ống tay áo lên, dứt khoát không để ý tới hắn.
Chờ hắn ta đăng cơ, người đầu tiên bị xử lý chính là hắn.
Cứ mặc kệ cho hắn khoe khoang một chút!
Đại hoàng tôn chỉ cúi đầu, ánh mắt âm u lén nhìn Thất hoàng tử một cái, vẫn luôn không nói gì.
Trong phòng.
An Thân Vương nhìn thoáng qua cái bụng đã phồng lên của Ôn Noãn, ông ấy duỗi tay giống như một người cha già mà vỗ bả vai Ôn Noãn: "Một đường này vất vả cho ngươi rồi!"
Cũng không biết sau khi hai người nhận được tin tức Hoàng Thượng trúng gió lần thứ hai đã làm thế nào mà chỉ trong vòng hai ba ngày đã vội vã chạy về.
Cái bụng của Thập Thất đệ muội lớn như vậy, lên đường sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm.
Ôn Noãn cười: "Là chuyện phải làm."
Sau đó nàng nghĩ đến cái gì, vẻ mặt tươi cười biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng nói: "Lần này Hoàng Thượng trúng gió không giống như là ngẫu nhiên."
Sắc mặt An Thân Vương thay đổi lớn: "Có ý gì? Có người hạ độc sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên bực mình, sắc mặt vẫn luôn nặng nề, nghe thấy lời này thì cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Bởi vì mỗi ngày Hoàng Thượng đều ăn đồ ăn dưỡng sinh, hơn nữa lúc trước Ôn Noãn đã bắt qua mạch cho Hoàng Thượng, thân thể Hoàng Thượng rất tốt, tại sao lại đột nhiên trúng gió được?
Hắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Hơn nữa hơn nửa năm gần đây, tuy rằng hắn vẫn luôn dẫn binh đánh giặc ở bên ngoài, một tháng gần đây cũng vẫn luôn ở lên đường, nhưng mà mọi chuyện ở kinh thành cũng không phải hoàn toàn không biết, cũng không phải không có âm thầm sắp xếp.
Ôn Noãn liếc mắt đánh giá bốn phía một cái: "Ta phải nhìn xem mới biết được."
Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng đứng lên: "Muốn tìm cái gì?"
"Một vài hương liệu linh tinh." Ôn Noãn đi tới đầu giường sờ đầu giường bằng gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận