Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2197: Chơi Tuyết 1

Chương 2197: Chơi Tuyết 1Chương 2197: Chơi Tuyết 1
Đầu tháng 7, Nạp Lan Cẩn Niên đăng cơ làm hoàng thượng.
Thái thượng hoàng truyền ngôi xong liền gấp không chờ nổi mà dọn tới Khang Càn Điện, là một cung điện ở gần cửa cung, rất tiện cho việc ra cung.
Thái thượng hoàng nói giao đám người nhị hoàng tử cho Nạp Lan Cần Niên toàn quyền xử lý, ông ấy đã mệt mỏi, không muốn quản nữa.
Nạp Lan Cẩn Niên hiểu biết Thái thượng hoàng nhất.
Nhị hoàng tử chủ động nhận sai trước, hắn nghĩ đến thân thể của Thái thượng hoàng, băn khoăn đến cảm nhận của ông ấy.
Nghĩ đến Đại hoàng tử một lần lại một lần muốn lấy tính mạng của thái thượng hoàng mà thái thượng hoàng vẫn giữ lại một mạng cho Đại hoàng tử, không chém đầu mà chỉ giam cầm cả đời.
Nói cái gì mà hổ dữ không ăn thịt con.
Thái thượng hoàng vẫn luôn trọng tình, Nạp Lan Cẩn Niên không thể không suy xét tới cảm nhận của Hoàng Thượng.
Để Thái thượng hoàng không có gánh nặng gì mà an hưởng lúc tuổi già.
Vì thế Nạp Lan Cẩn Niên liền phạt 9 phần gia tài của Nhị hoàng tử, sung công làm quân lương.
Cả đời này, hắn sẽ chỉ là một Vương gia chỉ có hư danh.
Tam hoàng tử cấu kết với triêu thân, hãm hại trung lương, giả truyên thánh chỉ nhằm mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, biếm làm dân thường, tịch thu toàn bộ tài sản, sung quân đi làm nô dịch.
Cung nữ đầu độc hoàng thượng cũng đã tra ra được, dấu vết để lại đều chỉ dẫn tới Nam Cương quốc.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên lên ngôi có mở một cuộc tuyển tú để tuyển chọn hoàng tử phi cho thất hoàng tử, người được chọn cuối cùng chính là Dương Nguyệt Nhi.
Vào một buổi chiều, sau khi ăn xong Ôn Noãn liền có dấu hiệu sắp sinh.
Sau hơn một tiếng, Ôn Noãn liền hạ sinh ra một tiểu hoàng tử.
Lúc tiểu hoàng tử được sinh ra thì tất cả hoa trong hoa viên đều nở rộ, bầu trời là một mảnh tường vân màu vàng lóa mắt. Quả thật là trời giáng điêm lành.
Đá nát lá khô, vật đổi sao dời, trong nháy mắt không trung đã rơi xuống trận tuyết đầu mùa.
Năm nay tuyết đầu mùa tới có chút muộn, đã qua ngày mồng tám tháng chạp thì mới có trận tuyết đầu mùa rơi xuống.
Bông tuyết lả tả bay xuống, thật là đẹp đẽ.
Ôn Noãn ôm Tiểu Hoàng được bọc như bánh chưng đi ra ngoài mái hiên ngồi xuống, nàng chỉ vào bông tuyết bay từ trên bầu trời xuống, dịu dàng nói: "Tiểu Hoàng, con nhìn xem! Tuyết rơi rồi! Có phải rất xinh đẹp hay không! Đây là tuyết!"
Tiểu Hoàng đã được bốn tháng tuổi, vẫn rất thích gặm cái tay nhỏ của mình, chắc là nghe thấy Ôn Noãn nói chuyện nên cậu nhóc ngẩng đầu nhìn bầu trời theo hướng tay của Ôn Noãn chỉ.
Giống như lần đầu tiên thấy bầu trời có nước mưa rơi xuống, cùng trên cây có lá cây bay xuống vậy, cậu nhóc chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền không thấy hứng thú mà thu lại tâm mắt, nhét cái tay nhỏ vào trong miệng, nghiêm túc gặm.
Ôn Noãn: "..." Hình như đối với chuyện gì tiểu tử này cũng chỉ có hứng thú xem một cái liền thôi!
Không có một chút lòng hiếu kỳ nào cải
Hơn nữa ngày thường trừ bỏ ăn thì chính là ngủ, khi nói chuyện với cậu nhóc thì cậu nhóc sẽ nhìn chằm chằm vào ngươi, chứ không hề khua chân múa tay, nói ê a mấy tiếng để đáp lại giống như hai đứa nhỏ nhà Ôn Hinh.
Cậu bé chỉ nhìn ngươi, biểu tình nghiêm túc, tỏ vẻ cậu bé đang nghiêm túc nghe.
Ôn Noãn cố ý lôi bàn tay nhỏ của cậu nhóc ra rồi duỗi ra ngoài.
Bé con kinh ngạc nhìn Ôn Noãn một cái, trong mắt đều là ngơ ngẩn, dường như không hiểu vì sao Ôn Noãn muốn cậu vươn tay ra.
Đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng có một bông tuyết vừa lúc rơi vào trong lòng bàn tay mập mạp của bé con.
Tiểu Hoàng chớp mắt, nắm tay lại, sau đó lại mở ra, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, dường như đang nói: Đây là thứ gì vậy?!
Thật lạnh lếo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận