Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2198: Chơi Tuyết 2

Chương 2198: Chơi Tuyết 2Chương 2198: Chơi Tuyết 2
Thật lạnh lếo!
Giây tiếp theo, nhóc con nắm chặt nắm tay, trực tiếp nhét vào trong miệng!
Lòng bàn tay của cậu nhóc rất nóng bỏng, bông tuyết kia đã hòa tan ở trong lòng bàn tay của cậu nhóc rồi.
Không ăn được cái gì cả mà bé con hơi sửng sốt, mở lòng bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay là một mảnh ẩm ướt.
Cậu nhóc lại nắm tay lại, rồi lại buông ra, lại nắm chặt.
Dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Noãn buồn cười nói: "A, bông tuyết trong lòng bàn tay của con chạy đi đâu rồi? Sao lại không thấy! Tiểu Hoàng, con có biết nó chạy đi đâu rồi không?”
Tiểu Hoàng nhìn Ôn Noãn một cái, lại nhìn lòng bàn tay của mình, lại nhìn về phía bầu trời.
Sau đó cậu nhóc đột nhiên làm ra một động tác mà ngươi không thể tưởng tượng được, cậu bé há to miệng, động tác có chút mãnh liệt nhét tay vào miệng!
Gặm vài cái, sau đó không ăn được cái gì cả, cuối cùng cũng hết hy vọng.
Ôn Noãn và hai người Trần Hoan, Trần Hỉ đều cười.
Trần Hoan cười nói: "Tiểu chủ tử thật sự quá đáng yêu!"
"Tiểu tham ăn, ông cụ non!" Ôn Noãn cười nói.
Tiểu Hoàng "E a" hai câu, sau đó nhìn về phía bầu trời, vươn tay.
Còn muốn!
"Còn muốn sao?"
Tiểu Hoàng chớp mắt mấy cái.
Vì thế Ôn Noãn nắm lấy tay của nhóc con, lại duỗi tay của nhóc con ra ngoài.
Hai mẫu tử yên lặng chờ bông tuyết rơi xuống.
Lúc này, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay của Tiểu Hoàng, nhóc con liền nắm chặt, sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng, một bộ khi nào chưa ăn được thì sẽ không từ bỏ ý định.
Kết quả cũng giống như lần trước.
Tiểu Hoàng không thể tin tưởng cầm lòng bàn tay, lại buông ra, sau đó xoay chuyển đầu, đôi mắt đảo quanh bốn phía, lại nhìn thoáng qua lòng bàn tay.
Cậu bé nhìn về phía Ôn Noãn, lại "ê a' một câu.
Ôn Noãn chỉ vào lòng bàn tay ướt của nhi tử: "Bông tuyết đã hòa tan trong lòng bàn tay của con, biến thành nước! Con xem, có phải lòng bàn tay của con bị ướt hay không”.
Ôn Noãn lấy tay còn lại của nhi tử sờ vào lòng bàn tay ướt của cậu bé.
Cũng không biết Tiểu Hoàng có nghe hiểu hay không, cậu bé lại duỗi tay ra.
Cậu còn muốn bông tuyết!
Vì thế lúc Nạp Lan Cẩn Niên trở về, liên thấy hai mẫu tử đang ngồi ở dưới mái hiên chơi tuyết.
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên cạnh hai mẫu tử, hắn thấy ống tay áo bị ướt một mảnh của nhỉ tử, khom lưng ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của Ôn Noãn cùng nhỉ tử, tay nhỏ của hai người đều lạnh : "Không thấy lạnh sao?"
Hắn nhét tay của Ôn Noãn vào trong lòng ngực của mình để sưởi ấm, tay to thì nắm tay của Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, rút tay về, sau đó lại duỗi ra ngoài đón bông tuyết. Rất có khí thế không ăn được bông tuyết thì thê sẽ không bo qual
"Tiểu Hoàng muốn ăn bông tuyết". Ôn Noãn cười nói.
"Ngốc!" Giọng điệu Nạp Lan Cẩn Niên cực kỳ ghét bỏ, hắn nhìn về phía bà vú nói: "Mang Đại hoàng tử đi đổi một bộ quần áo khác"
Ống tay áo đã bị ướt rồi.
"Vâng!" Bà vú vội lên tiếng, vội vàng tiến lên ôm Tiểu Hoàng đi.
Trần Hoan cùng Trần Hi đều thức thời lui xuống, chỉ để lại Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bông tuyết bay lả tả trong không trung, mở miệng nói: "Bắc Minh quốc xảy ra tuyết tai rất nghiêm trọng, Đình Hiên truyền tin trở về, hỏi có muốn cứu tế tiếp hay không”.
Bắc Minh quốc lại có tuyết tai? Thật là xui xẻo!
Ôn Noãn quay đầu nhìn về phía hắn: "Vậy chàng tính toán làm như thế nào?"
Nạp Lan Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, khẽ cau mày: "Lần này, khu vực bị ảnh hưởng bởi thảm họa rất rộng, bá tánh trong tòa thành trì mới của Nạp Lan Quốc chúng ta cũng gặp tai họa nghiêm trọng. Triều đình đã điều động lương thực từ các nơi đến cứu trợ những tòa thành trì đó, lúc này chỉ sợ chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc."
Hắn có dự cảm, năm sau không chỉ là Bắc Minh Quốc và Đông Lăng Quốc, cuộc sống của bá tánh Nạp Lan Quốc chỉ sợ cũng không tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận