Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2201: Là Một Đứa Bé Thích Lam Nham

Chương 2201: Là Một Đứa Bé Thích Lam NhamChương 2201: Là Một Đứa Bé Thích Lam Nham
Nước có thể chở thuyền thì cũng có thể lật thuyền.
Nếu như tương lai Bắc Minh Quốc dễ giải quyết hơn bây giờ, vậy thì tại sao hắn phải tiêu tốn nhiều tài nguyên quân sự, vật chất, hy sinh nhiều tính mạng của binh lính để đổi lấy danh tiếng thống nhất thiên hạ chứ.
Vốn dĩ hắn không thèm để ý những hư danh này.
Thà rằng trong ngoài ổn định, để cho bá tánh có cơ hội thở dốc, dưỡng sức, làm ăn phát đạt, sau đó hắn có thể cùng Ôn Noãn ngao du sơn thủy, sống một cuộc sống nhàn nhã.
Bởi vậy, cuộc chiến do bốn quốc gia đồng thời phát động này đã kết thúc với việc Bắc Minh Quốc, Đông Lăng Quốc và Tây Hoa Quốc cắt đất đền bù và cống nạp rất nhiều hàng năm cho Nạp Lan quốc.
Nạp Lan Quốc trở thành cường quốc có diện tích lãnh thổ lớn nhất và thực lực mạnh nhất Trung Nguyên đại lục.
Vào ngày Trừ tịch.
Trời còn chưa sáng, Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên đã rời giường, hôm nay không chỉ là ngày trừ tịch mà là ngày đại quân từ biên cảnh các quốc gia trở về.
Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên, bao gồm cả văn võ bá quan trong triều đều cần đến trước cửa thành nghênh đón đại quân chiến thắng trở về.
Nếu không có những trận chiến đẫm máu của họ, không có sự dũng cảm bất khả chiến bại của họ, không có sự cống hiến quên mình của họ, sẽ không có sức mạnh và hòa bình của Nạp Lan Quốc ngày nay.
Hai người vội vàng mặc quần áo xong liền xuất phát.
Chỉ là không ngờ vừa mới mở cửa phòng ra, liền thấy Tiểu Hoàng cầm theo một đôi giày, ngửa đầu nhìn bọn họ nói: "Thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu! Tiểu Hoàng cũng muốn đi nghênh đón đại quân chiến thắng trở về!"
Bà vú vén áo thi lễ, cúi đầu cung kính nói: "Tiểu chủ tử hôm nay dậy rất sớm, vừa tỉnh liền mặc quần áo, cầm theo giày chạy tới."
Bởi vì Ôn Noãn bảo bà vú chỉ cần không phải chuyện nguy hiểm, sai lầm hoặc là thất lễ thì không cần hạn chế tu do của cậu bé.
Cậu bé muốn đi chơi ở đâu thì đi, chỉ cần không phải những nơi nguy hiểm như bên cạnh hồ sen, bên cạnh giếng là được.
Cậu bé muốn tự đi đường thì cứ để cậu bé tự đi, té ngã cũng không sao.
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày, trực tiếp từ chối: 'Không được!"
Tiểu Hoàng trực tiếp quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn, thông thường phụ hoàng nói không được, hắn nói với mẫu hậu là mẫu hậu đều sẽ đồng ý, sau đó phụ hoàng sẽ không có biện pháp!
Phụ hoàng chỉ nghe mẫu hậu nói.
May mắn, mẫu hậu chỉ nghe Tiểu Hoàng nói.
Xem như phụ hoàng cũng phải nghe lời nói của mình.
"Mẫu hậu, Tiểu Hoàng muốn đi nghênh đón anh hùng, mẫu hậu không phải nói bọn họ là anh hùng vĩ đại, cho nên phụ hoàng cùng mẫu hậu đều phải tự mình đi nghênh đón sao? Tiểu Hoàng cũng muốn đi! Tiểu Hoàng muốn nhìn anh hùng trông như thế nào, sau này con trưởng thành cũng muốn làm anh hùng."
Tiểu Hoàng hơn hai tuổi, ngày thường nói không nhiều lắm, chỉ thích tự mình chơi.
Người khác quấy ray cậu bé, cậu bé sẽ nhíu mày nói: "Không cần quấy ray tới ta." Nhưng nếu tâm trạng của cậu bé tốt, cậu bé sẽ nói rất nhiều, căn bản không dừng lại được.
Theo như lời nói của Nạp Lan Cẩn Niên thì cậu bé là đứa lảm nhảm!
Sự yên tĩnh thường ngày đều là giả vời
Chẳng qua, so với những đứa trẻ cùng tuổi, cậu bé nói chuyện rõ ràng, rành mạch và logic hoàn hảo, khiến mọi người dở khóc dở cười.
Giờ phút này, cậu bé mặc một bộ áo gấm màu trắng gạo, phía trên dùng chỉ vàng thêu thú cưỡi mây, trông cậu bé giống như một phiên bản thu nhỏ của Nạp Lan Cẩn Niên.
Chẳng qua đáng yêu hơn Nạp Lan Cẩn Niên nhiều.
Trong lòng Ôn Noãn mềm nhũn, nàng ngồi xuống cười nói: "Được! Vậy thì Tiểu Hoàng cũng cùng đi! Nhưng con phải mặc ấm một chút, thời tiết hôm nay rất lạnh, sau khi bị cảm lạnh sẽ sinh bệnh, sinh bệnh rất vất vả!"
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên bất đắc dĩ, lại tới nữal
Rõ ràng ngày hôm qua là nàng nói không cho Tiểu Hoàng đi theo, nói gần đây bá tánh trong kinh thành có nhiều người nhiễm phong hàn, hẳn là bị cảm.
Miễn cho dẫn hắn đi ra ngoài lây cảm!
Kết quả, thằng nhóc này vừa nói một câu, nàng liên không hề có nguyên tắc gì!
Còn khiến phụ hoàng như hắn làm người xấu!
Tiểu Hoàng đưa tay vỗ vào eo mình: "Hôm nay con mặc rất dày! Còn bảo bà vú mang theo áo choàng, lát nữa sau khi ra cung con sẽ mặc vào ngay, không lạnh."
"Vậy được rồi! Mẫu hậu giúp con đi giày. Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài."
"Không cần, cảm ơn mẫu hậu." Tiểu Hoàng đặt mông ngồi xuống dưới đất, bắt đầu vụng về đi giày: "Tiểu Hoàng tự đi được. Chuyện của mình phải tự mình làm. Con đã trưởng thành! Con biết mặc quần áo, đi giày, con còn biết làm rất nhiều việc."
Khi Tiểu Hoàng vừa mới hai tuổi, Ôn Noãn đã bắt đầu dạy cậu bé tự mặc quần áo, tự đi giày, sau khi dạy vài lần thì cậu bé đã học được.
Chỉ là không thuần thục, động tác vụng về, nhìn rất đáng yêu.
Ôn Noãn vừa kiên nhãn chờ vừa cười nói: "Ồ? Tiểu Hoàng còn biết mặc quần áo, biết đi giày, còn biết làm rất nhiều việc sao? Tiểu Hoàng còn biết làm chuyện gì nữa không?"
"Con còn biết ăn cơm, biết tự ăn, biết ăn cháo, biết ăn đường, biết ăn bánh, biết ăn canh, biết đi đường, biết đọc sách, biết viết chữ. Ai nha, quá nhiều, con không đếm được hết!"
Người trong phòng đều bị lời nói của cậu bé chọc cười.
Ôn Noãn buồn cười nói: "Biết nhiều như vậy sao! Tiểu Hoàng quá lợi hại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận