Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2202: Đón Binh Lính Khải Hoàn

Chương 2202: Đón Binh Lính Khải HoànChương 2202: Đón Binh Lính Khải Hoàn
"Tất nhiên!" Cậu bé tỏ ra kiêu ngạo, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu bé lập tức thu lại biểu cảm của mình, nghiêm trang khiêm tốn nói: "Cũng không quá lợi hại, mấy người biểu ca biểu tỷ lợi hại hơn một chút, nhưng chỉ là một chút thôi! Chính là bọn họ biết bẻ hạch đào ăn, con vẫn chưa bẻ được! Nhưng mà mẫu hậu yên tâm, rất nhanh con sẽ lợi hại hơn bọn ho
Biểu ca, biểu tỷ chính là con của Ôn Hinh và Ôn Thuần.
Hạ nhân trong phòng đều che miệng cười trộm.
Khoé miệng Nạp Lan Cẩn Niên co giật, sao nhi tử lại ngu như vậy?
Tuyệt đối không phải giống hắn!
Ôn Noãn buồn cười: "Vậy à? Tiểu Hoàng của chúng ta thật sự quá lợi hại!"
Cuối cùng Tiểu Hoàng cũng đi giày xong, cậu bé đứng lên, vươn một bàn tay tới trước: "Xong rồi, mẫu hậu, chúng ta xuất phát đi!"
"Được! Xuất phát! Nào, để mẫu hậu ôm!" Ôn Noãn vươn tay.
Tiểu Hoàng liếc nhìn bàn tay đang vươn ra của Ôn Noãn, xua tay: 'Không cần, Tiểu Hoàng đã trưởng thành, Tiểu Hoàng sẽ tự đi, Tiểu Hoàng muốn tự mình đi."
Nói xong, cậu bé đưa cẳng chân ra, đong đưa đôi tay nhỏ, hùng dũng oai vệ bước tới phía trước.
Nạp Lan Cẩn Niên nắm lấy cổ áo của cậu bé, ghét bỏ nói: "Con đi quá chậm, không còn kịp rồi."
Ngoài cung
Sáng sớm, đường phố trong và ngoài thành đã chật kín người.
Nếu không có những binh lính gác đường, có lẽ cả con phố đã không còn chỗ đứng.
Trong số những người này, có người đón người thân, bạn bè, có người tới đón anh hùng trở về.
Mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Mọi người đã đến đây chờ từ sáng sớm.
Thời tiết rất lạnh, hơi thở hoá thành băng.
Nhưng cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của mọi người.
Thời tiết rất lạnh, nước đông thành băng.
Nhưng không đông được nụ cười trên mặt mọi người.
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên ôm Tiểu Hoàng đứng ở trên tường thành, nhìn phương xa.
Phương xa, trên con đường ngoan ngoèo, một đội ngũ thật dài đang chậm rãi tiến đến.
Nhìn từ xa, nó trông giống như một con rồng dài không có điểm cuối.
Tiểu Hoàng tự mình leo lên tường thành từng bước một, nói cái gì mà chuyện của mình chính mình làm, không cần Nạp Lan Cẩn Niên ôm.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không quản cậu bé, để cậu bé từ từ leo lên cầu thang.
Đoàn người đi theo phía sau tiểu tổ tông này.
Tiểu Hoàng vất vả lắm mới dùng đôi chân béo mũm mm leo lên tường thành, thở ra một hơi dài: "Hô -, quá cao! Mệt chết ta rồi!"
Bộ dạng và giọng điệu người lớn kia quả thực làm người dở khóc dở cười.
Trái tim An Thân Vương phi đều mềm nhũn: "Đứa nhỏ này quá đáng yêu!" Sau này cháu trai của bà cũng đáng yêu như vậy thì tốt rồi!
"Không chỉ đáng yêu mà còn thông minh. Quả thực giống hệt Hoàng Thượng khi còn nhỏ." Ninh Vương phi cũng đỏ mắt, rất muốn ôm.
Nhưng kể từ khi Tiểu Hoàng một tuổi học được đi đường và nói chuyện, cả ngày ồn ào nói chuyện của mình chính mình làm, rất ít khi muốn người ôm, trừ phi cậu bé mệt mỏi.
Khoé miệng Nạp Lan Cẩn Niên co giật, kỹ năng diễn xuất khoa trương của thằng nhóc này khiến hắn hận không thể tát cho nhi tử một cái bất tỉnh!
Thái thượng hoàng cũng đang rất mệt, nhưng thấy vậy thì trong lòng lại tràn đầy tình thương của cha, cũng bất chấp mệt mỏi, Tiểu Hoàng thật sự rất giống Thập Thất hoàng đệ khi còn nhỏ, ông ấy cười nói: "Tiểu Hoàng, có phải đã mệt rồi không, để Hoàng bá phụ ôm một cái nhé?"
"Không cần, cháu sẽ tự mình đi đường. Hoàng bá phụ, cháu cảm thấy Hoàng bá phụ còn mệt hơn cả cháu, bá phụ phải nghỉ ngơi một chút đi, không cần nhớ thương cháu đâu!" Cậu bé nhìn thoáng qua Thái Thượng Hoàng đang thở hổn hển, nói rất tri kỷ.
Thái Thượng Hoang:
Rõ ràng là những lời nói tri kỷ, nhưng tại sao ông lại cảm thấy Tiểu Hoàng đang ám chỉ ông già rồi?
Tiểu Hoàng tò mò nhìn bốn phía, sau đó kéo ống tay áo của Ôn Noãn: "Mẫu hậu, Tiểu Hoàng muốn di khắp nơi nhìn xem, được không?”
"Được"
Bởi vì tường thành được xây khá cao, không lo cậu bé sẽ ngã xuống, Ôn Noãn liền bảo Trần Hoan cùng Trần Hi đi theo phía sau cậu bé, tránh cho cậu bé chạy loạn.
"Tạ mẫu hậu." Tiểu Hoàng vui vẻ chạy đi.
Trân Hoan cùng Trân Hỉ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Rất nhanh, Tiểu Hoàng đã chạy ra xa mấy mét, cậu bé lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Phát hiện Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên không có chú ý tới mình.
Tiểu Hoàng nghiêm trang dừng ở trước mặt một binh lính thủ thành, không chớp mắt nhìn hắn.
Bên trên tường thành, cứ mỗi một mét lại có một binh lính thủ thành.
Binh lính thủ thành mặc áo giáp, cầm hồng trường thương đỏ, mắt nhìn thẳng, đứng thẳng tắp tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng bị một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy nhìn chằm chằm, hắn vẫn không khỏi cúi đầu nhìn một cái.
Hắn biết đứa nhỏ này là ai.
Đây chính trưởng tử của Hoàng Thượng!
Vốn dĩ vừa rồi khi Hoàng Thượng giá lâm, tất cả mọi người đã hành lễ, hiện tại không cần hành lễ thêm, nhưng hắn suy nghĩ vẫn là nên hành lễ: "Ti chức gặp qua Đại hoàng tử."
Tiểu Hoàng học theo giọng điệu nghiêm trang của Nạp Lan Cẩn Niên, nói: "Miễn lết"
Sau đó giây tiếp theo liền phá công: "Binh lính ca ca, ngươi có thể cho ta sờ thứ ngươi cầm trong tay được không?”
Binh lính: "Ti chức không dám! Đại hoàng tử thứ tội."
Đây chính là trường thương, lỡ như làm tiểu hoàng tử bị thương, hắn sợ không giữ được mạng sống.
"Ta chỉ sờ thôi cũng không được sao?" Tiểu Hoàng bĩu môi, ra vẻ đáng thương, sắp khóc.
Binh lính thủ thành khẩn trương, đừng khóc nha! Chọc Đại hoàng tử khóc thì hắn không gánh nổi tội đâu! Binh lính kia thấy vậy vội nói: "Đại hoàng tử thứ tội, trường thương là vũ khí sắc bén, không cẩn thận sẽ bị thương, bị thương liên sẽ chảy máu, rất đau."
Tiểu Hoàng: "Ngươi yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không bất cẩn. Ta bảo đảm!"
Tiểu Hoàng đưa tay cao làm ra động tác bảo đảm!
"Đưa cho ta đi
Bạn cần đăng nhập để bình luận