Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 2209: Phiên Ngoại 1

Chương 2209: Phiên Ngoại 1Chương 2209: Phiên Ngoại 1
Sau lập xuân, thời tiết ấm dần lên từng ngày.
Các nơi từ nam từ bắc trong Nạp Lan quốc, người dân từ khắp đất nước dần bắt đầu cày cấy vụ xuân.
Mấy chiếc xe ngựa bắt đầu xuất phát từ kinh thành, đi về phía nam.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, người dân xếp hàng dài ở nha môn để nhận hạt giống lương thực có sản lượng ngàn cân một mẫu, cánh đồng lúa mì chuyển từ xanh sang vàng và những chú trâu đang cày ruộng trên những cánh đồng.
Hai tháng sau, dưới chân núi Thiên Hậu.
Thái Thượng Hoàng và Vương Kiêu dẫn theo Tiểu Hoàng đi bắt cá, sờ tôm trên dòng suối nhỏ ở giữa cánh đồng.
Thái Thượng Hoàng từ những điều rất nhỏ đã đoán được Nạp Lan Cẩn Niên lại muốn chạy trốn, cho nên ông ấy lặng lẽ đóng gói hành lý, hẹn Vương Kiêu làm đồng đội, chờ ở ngoài thành!
Nạp Lan Cẩn Niên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mang theo hai bóng đèn này.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là do Ôn Noãn không cho hắn đuổi người đi!
Có điều hai người bọn họ tới cũng tốt, thỉnh thoảng có thể chăm sóc Tiểu Hoàng, bọn họ sẽ có thời gian ở thế giới của hai người.
Giống như giờ phút này.
Cách đó không xa, dưới chân núi có một dãy sân nhỏ gạch xanh tường trắng, khói bếp nghi ngút bốc lên.
Hai người đưa đứa nhỏ đi chơi, còn Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn ở nhà nấu ăn.
Một người vo gạo, một người rửa rau, một người giết gà, một người đun nước, phân công hợp tác, sống những ngày tháng như một cặp phu thê bình thường.
Giờ phút này, một người ngồi trước bếp nhóm lửa, người kia đứng bên bếp nấu nướng.
Bếp lò nhỏ bên cạnh còn đang nấu canh gà.
Ôn Noãn nhấc nắp nồi đất lên, một luồng khí nóng tỏa ra cùng với mùi thơm đặc trưng của canh gà.
Sau khi hơi nóng tan đi, Ôn Noãn liếc nhìn canh gà nấm vàng óng đang sôi sùng sục.
Nàng cầm lấy cái thìa khuấy đều một chút, một cái đùi gà vàng óng lộ ra, màu vàng óng đó khiến người ta phải chảy nước miếng.
"Canh gà này hầm thêm một lúc nữa là được." Nàng đứng dậy, múc một thìa muối nhỏ từ lọ muối, cho vào trong canh gà.
Sau đó múc một ít canh vào trong chén, nếm thử, thấy vừa miệng!
Nàng hài lòng đặt chén xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên cầm cái xẻng, động tác nhanh nhẹn, dáng vẻ vui mắt vui tai xào thịt thỏ kho tàu trong một chiếc nồi sắt lớn.
Mùi thơm đậm đà của thịt tràn ngập cả căn bếp nhỏ.
Con thỏ này được Vương Kiêu và Thái Thượng Hoàng dẫn Tiểu Hoàng lên núi nhặt được vào sáng nay.
Hôm qua bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm nên lên núi đặt mấy cái bẫy, sau một đêm đã bắt được một con gà rừng và một con thỏ hoang.
Nạp Lan Cẩn Niên xử lý một chút, con gà rừng được dùng để nấu canh, còn thịt thì thỏ được làm thành thịt thỏ kho tàu. "Thịt thỏ cũng đã xong." Nạp Lan Cẩn Niên đặt cái xeng xuống, cầm đôi đũa ở bên cạnh, gắp miếng thịt thỏ màu vàng óng đi tới chỗ Ôn Noãn, hắn thổi thổi miếng thịt thỏ trên đũa, đưa đến bên miệng Ôn Noãn: "Nếm thử xem có đủ hương vị hay không."
Ôn Noãn mở miệng ăn.
"Thế nào? Ăn ngon không?" Nạp Lan Cẩn Niên tràn đầy chờ mong.
Ôn Noãn gật đầu, giơ ngón tay cái lên, nói một cách không rõ ràng: "Ừm, ngon lắm! Rất đủ vị!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn cái miệng nhỏ của Ôn Noãn, vừa thở vừa ăn, ánh mắt tối sầm lại: "Vậy sao? Vậy ta cũng nếm thử”
Hắn vươn cánh tay dài, trực tiếp kéo Ôn Noãn vào trong lòng, cúi đầu chặn lấy cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ của nàng, tiến quân thần tốc.
Trong không khí, mùi thơm quyến rũ dần bị thay thế bởi mùi khét.
Ngoài sân, hai già một trẻ hớn hở mang theo sọt cá, tôm, cua trở về.
Tiểu Hoàng bước hai cái chân ngắn nhỏ chạy về phía phòng bếp: "Mau thân, mẫu thân xem con bắt được rất nhiều cát! Tối nay con muốn ăn cá nướng!"
Trong phòng bếp, hơi thở hỗn độn, quần áo xộc xệch, hai người hôn nhau không biết đã bao lâu nhanh chóng tách ra.
Nạp Lan Cẩn Niên vội vàng kéo quần áo của Ôn Noãn lên.
Ôn Noãn còn chưa thoát khỏi sự mê hoặc, hơi thở lộn xộn, Tiểu Hoàng đã xông vào.
Thậm chí nàng còn chưa kịp liếc mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên!
Tiểu Hoàng hớn hở chạy vào, giơ cao sọt cá: "Mẫu thân, người xem, con bắt được rất nhiều cá nhỏ!"
Ôn Noãn nhanh chóng hoàn hồn, khuôn mặt ửng hồng, trên mặt nở nụ cười như muốn che giấu điều gì, nàng ngồi xổm xuống cười nói: "Vậy sao? Để mẫu thân xem nào'.
Bên trong cái sọt được đan bằng tre chứa một nửa là cá nhỏ và tôm nhỏ, còn có một ít ốc và cua đồng nhỏ.
"Oa, thật sự rất nhiều! Đều là Tiểu Hoàng bắt sao? Giỏi quát"
"Dạ, phần lớn đều là con bắt!" Tiểu Hoàng vui vẻ nói, nói xong thì hít hít cái mũi, cau mày nói: "Mùi gì vậy, sao lại khó ngửi như thế?"
Lần đầu tiên cậu bé ngửi thấy mùi này, vẫn chưa biết cái gì gây ra nó.
Mùi thức ăn cháy khét nồng nặc xộc thẳng vào mũi của Ôn Noãn.
Thịt thỏ kho tàu!
Trong đầu Ôn Noãn hiện ra bốn chữ này, nàng vội quay đầu lại.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa nhấc nắp nồi lên, đứng ở nơi đó, khuôn mặt vô cảm nhìn thịt thỏ kho tàu trong nồi.
Ôn Noãn lập tức đứng lên, đập vào mắt là một đống than đen trong nồi.
Tốt lắm, bữa trưa đã bị hỏng!
Ôn Noãn trừng mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên: "Đều là lỗi của chàng!"
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ừm, đều là lỗi của ta, u mê món ngon, không thể tự kiềm chết"
Hắn nhìn nàng, trên mặt đều là ý cười, một chút ý hối lỗi cũng không có.
Ôn Noãn lập tức đỏ mặt.
Con vẫn còn ở đây, hắn nói bậy cái gì mà sắc đẹp, không đúng, món ngonl "Món ngon gì vậy? Cha, cha nấu món ngon gì cho Tiểu Hoàng ăn vậy? Sao mùi khó ngửi như thế? Chẳng lẽ giống đậu hủ thối sao, càng thối thì càng ngon?" Tiểu Hoàng nghe thấy món ngon thì ghé vào trên bếp, tò mò thò đầu, muốn nhìn xem trong nồi là cái gì.
Lúc này, Thái Thượng Hoàng và Vương Kiêu vội vàng đi vào, vẻ mặt lo lắng nói: "Sao lại có nhiều mùi như thế, có phải bị mất nước không?"
"Thứ gì cháy vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận