Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 226: Hong Hach

Chuong 226: Hong HachChuong 226: Hong Hach
Mọi người: "..."
Rất nhiều người lòng dạ u mê, vô luận là ai, nhất định là giàu có, sau này phải tạo mối quan hệ tốt mới được.
Lúc này, chiếc xe xa hoa dừng lại trước mảnh đất hoang mà Ôn Gia Thụy đang xây nhà.
Phó Vinh xuống xe ngựa, liếc nhìn khu đất đang đào móng, khẽ nhíu mày.
Bởi vì lời nói của Chu thị nên trong lòng hắn không khỏi có chút khúc mắc.
Phong thần y đã giúp nhà hắn chữa bệnh cho bà nội, với điều kiện là người của Phó gia phải giúp Phong thần y xây dựng một tòa lâm viên phủ đệ, do Phong thần y cung cấp đất.
Phong thủy là điều quan trọng nhất đối với một ngôi nhà. Phong thủy tốt: Đất có thể sinh ra bạch ngọc, đất có thể sinh ra vàng, trong nhà đầy vàng đầy ngọc, mọi người đều bình an vô sự.
Phong thủy xấu, nếu nhẹ thì chỉ ảnh hưởng đến sự giàu có, may mắn và sức khỏe. Nếu nặng thì sẽ tan cửa nát nhà.
Phó Vinh cảm thấy vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, vì vậy hắn cần phải nói chuyện lại với Phong thần y.
Hắn vẫy tay với một quản đốc, sau khi căn dặn vài lời, hắn lên xe ngựa rời đi.
Sau khi Phó Vinh rời đi, quản đốc Đàm chào hỏi thuộc hạ của mình, nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Một nhóm người tiến hành công việc một cách có trật tự, chuyển động thống nhất.
Thôn dân nhìn đến mức như được mở rộng tâm mắt.
Quản đốc Đàm nghĩ đến lời nói của người phụ nữ cản xe ngựa vừa rồi. Lúc đó hắn ta đang ở ngoài xe ngựa, Phó Vinh là biểu tỷ phu bà con xa của hắn ta.
Hắn ta hỏi thăm thôn dân một chút, đến chỗ Ôn Gia Thụy, lớn tiếng nói: "Vị huynh đệ này, ngươi đang định xây nhà trên mảnh đất này à?"
Giọng điệu có chút kiêu ngạo!
Ôn Gia Thụy: "Đúng là tại hạ, không biết huynh đài chuyện gì không?"
"Lão gia nhà ta dự định xây dựng một phủ đệ tại mảnh đất hoang này, ta muốn mua mảnh đất của ngươi với giá cao, ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?"
Quản đốc Đàm nhìn thấy trang phục của Ôn Gia Thụy, quần áo đã được giặt trắng và có những vết vá, cảm thấy gia cảnh của ông không tốt, nên nếu cho ông nhiều tiền hơn thì chắc hẳn ông sẽ bán nó.
Ôn Gia Thụy lắc đầu: "Xin lỗi, mảnh đất này không bán."
Đây là phúc địa của nhà ông, bao nhiêu tiền cũng không bán.
"Mảnh đất hoang này một lượng bạc một mẫu, ta trả cho ngươi mười lạng bạc để mua nó! Đủ để ngươi tìm một khối đất khác tốt hơn mà xây nhà."
Vừa rồi biểu tỷ phu dặn hắn ta hỏi người chủ của mảnh đất hoang này xem có thể bán mảnh đất hoang này không.
Nếu không bán thì đổi nó với một cửa hàng có sân sau ở trong thị trấn.
Đám quỷ nghèo này nếu cho mười lượng, tám lượng thì nhất định sẽ bán, không cần phải đổi căn nhà trong thị trấn.
Nhưng chờ người này bán, lúc đó hắn ta sẽ nói rằng người này đã đồng ý đổi căn nhà trong thị trấn, như vậy lúc đó căn nhà trong thị trấn kia sẽ là của hắn tal
Chỉ với mười lượng bạc, hắn ta lại có được căn nhà trong trấn trị giá hơn trăm lượng của biểu tỷ phu, đây là một khoản lời lớn đó!
Ôn Gia Thụy vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, tiền không phải là vấn đề. Cả nhà ta đều thích ở đây, bao nhiêu tiền cũng sẽ không bán đâu."
Sức khỏe của Noãn nhi chỉ có chuyển đến đây mới tốt, cho ông núi vàng ông cũng sẽ không bán!
Ôn Giai Thụy nói xong lập tức xoay người bước đi, còn phải nhanh đi đào móng nữa.
Đàm đốc công thấy Ôn Gia Thụy không biết điều như vậy, cũng rất tức giận.
Từ khi hắn ta làm quản đốc bên cạnh biểu tỷ phu, gọi Phó Vinh là biểu tỷ phu, những gia đình giàu có kia đối với hắn ta đều rất khách khí.
Một tên chân lấm tay bùn lại không biết xấu hổ, hắn ta không nhịn được đuổi theo đẩy Ôn Gia Thụy: "Không biết xấu hổ, mười lượng bạc, hôm nay ngươi muốn bán thì bán, không muốn bán cũng phải bán."
Bất ngờ bị đẩy mạnh từ phía sau, Ôn Gia Thụy loạng choạng mấy bước, thân thể không ổn định lao về phía trước, ngã thẳng vào móng nhà đã đào được một nửa, lúc này không sâu cũng không cạn.
Người đang giúp đào móng lập tức nổi giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận