Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 229: Khai Hoang

Chương 229: Khai HoangChương 229: Khai Hoang
Ôn Gia Thụy cõng ông Ôn về nhà và thả ông ấy xuống, cũng nói sẽ mời đại phu lại đây rồi trực tiếp rời đi.
Đương nhiên Chu thị sẽ không bỏ qua cơ hội này, trào phúng Ôn Gia Thụy bất hiếu!
Cũng nói hiện tại Ôn Gia Thụy đắc tội quý nhân, không biết quý nhân kia sẽ báo thù Ôn Gia Thụy như thế nào!
Bảo ông Ôn đừng ra ngoài, miễn cho bị liên lụy, hại Đại Lang nhà bọn họ.
Trong lòng ông Ôn lo lắng sốt ruột nên cũng không nghe Chu thị nói cái gì, chỉ gật đầu.
Chuyện nhà Ôn Noãn và đốc công của nhà quý nhân kia đánh nhau nhanh chóng lan truyền khắp thôn, ở sau lưng, mọi người đều cảm thấy nhà Ôn Gia Thụy thật thảm!
Từ xưa đến nay, những người chân đất, không quyền không thế giống bọn họ mà đắc tội người có quyền thế thì đều không có kết cục tốt.
Rất nhiều người chờ xem quý nhân sau lưng những đốc công đó sẽ xử lý Ôn Gia Thụy như thế nào!
Bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra buổi chiều khung cảnh lại là như thế này.
Ôn Noãn dẫn theo những người giúp đỡ về nhà, lập tức lấy rượu thuốc trật khớp lần trước Phong Niệm Trần đưa thoa lên cho bọn họ.
Rượu thuốc này có dược liệu quý hiếm, thậm chí bên trong còn có xương hổ.
Sau khi bôi rượu thuốc không bao lâu, bọn họ thế mà lại không cảm thấy đau nữa, không bao lâu sau cũng hết sưng!
Làm mọi người ngạc nhiên cho rằng đây là thần dược, hỏi thuốc này mua ở đâu.
Ôn Noãn lập tức đồng ý sau này sẽ cho bọn họ mỗi người một bình.
Mọi người nghỉ ngơi một chút, ăn bữa trưa phong phú, sức lực đều đã khôi phục trở lại, sau đó bắt đầu đi đào móng.
Đàm đốc công thấy ở nơi xa có mấy thôn dân sôi nổi xua tay với những người Ôn Gia Thụy, gã nhìn mảnh đất hoang lớn như vậy, nhướng mày.
Chỉ là lông mày vừa động, gương mặt bị đánh sưng thành đầu heo của gã lại đau đớn, trong lòng gã càng hận hơn!
Gã xoải bước đi lên đất hoang, sau đó lớn tiếng nói với những thôn dân chuẩn bị rời đi: "Chung tôi cần người khai hoang, một ngày mười tám văn tiền! Ai có hứng thú có thể lại đây! Nam nữ già trẻ gì cũng được!"
Mười tám văn tiền một ngày?
Hình như tiền công khai hoang chỉ có mười hai đến mười lăm văn tiên!
Mười tám văn tiền là giá cao có đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm thấy!
Thôn dân đều oanh động, sôi nổi chạy tới báo danh.
"Thật sự là mười tám văn tiên sao? Tôi báo danh!"
"Tôi cũng muốn báo danh!"
"Tôi cũng báo danh cho vợ và con tôi, xin hỏi trẻ nhỏ và người già cũng là mười tám văn tiền một ngày sao?"
"Đúng vậy, chỉ cần là trẻ nhỏ từ mười tuổi trở lên, tất cả mọi người đều là mười tám văn tiên một ngày!"
"Trời ơi, tôi, nhà tôi một nhà năm người đều báo danh!"
"Nhà tôi một nhà sáu người đều báo danh..." Rất nhanh đã có một đám người vây quanh Đàm đốc công muốn báo danh.
Sau khi báo danh xong, người nọ lớn tiếng kêu la chạy vào thôn: "Trời ơi! Lời quá đi, nhanh lên, mọi người mau kêu người nhà đi khai hoang đi!"
Đàm đốc công nhìn qua những người đang đào móng ở nơi xa, trong lòng lạnh lùng cười.
Hối hận chưal
Dám đánh tôi à?
Chờ bọn họ lại đây nói muốn làm công giúp hắn, hắn sẽ hung hăng nhục nhã bọn họ một hồi!
Làm cho bọn họ quỳ trên mặt đất dập đầu xin lỗi hắn thì hắn mới suy xét xem có cho bọn họ lại đây khai hoang hay không!
Vậy mà lại dám đánh mình, hừi
Phủ thành
Giờ phút này Phong Niệm Trần đang ở phủ đệ ở phủ Hoài Ninh của Phó gia, giúp đỡ chữa bệnh cho ông Phó.
Phó gia từng được Thái Thượng Hoàng thân phong "Điêu luyện sắc sảo', là gia đình kiến trúc đại sự truyên thừa hơn trăm năm, phủ đệ khắp chốn tinh xảo như tranh vẽ.
Phó Vinh vội vàng quay vê phủ, xuyên qua một loạt con đường đầy phong cảnh đẹp, tìm được Phong thần y dò hỏi một chút mới biết được năm mẫu đất kia là của tiểu sư phụ của Phong thần y.
Phủ đệ kia cũng là hắn xây dựng cho tiểu sư phụ của hắn, bảo Phó Vinh đừng để lộ ra ngoài, Phong thần y muốn tạo một bất ngờ lớn cho tiểu sư phụ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận