Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 230: Xin Lỗi

Chương 230: Xin LỗiChương 230: Xin Lỗi
Phó Vinh nghe vậy thì yên lòng, vội vàng từ phủ thành trở về gấp.
Đồng thời trong lòng hắn ta cũng vô cùng khiếp sợ và tò mò, tiểu sư phụ của Phong thần y? Đó là nhân vật nào?
Vì sao Phong thần y lại muốn nhận người nọ là tiểu sư phụ?
Trở lại đất hoang, hắn thấy một đám thôn dân đang khai hoang, hai bên đất hoang có ranh giới rõ ràng, yên bình không có việc gì, là một khung cảnh hòa bình, hắn ta thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Đàm đốc công thấy hắn trở về, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ.
Phó Vinh thấy một dáng vẻ đầu heo của Đàm đốc công thì hoảng sợ: "Ngươi làm sao vậy?"
Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không tốt, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Đừng dọa hắn!
Mạng của hắn chịu không nổi!
"Phó thiếu, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi!" Ở trước mặt Phó Vinh, hắn không có tư cách gọi Phó Vinh là anh rể họ.
Biểu tỷ bà con xa của hắn chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé trong nhà của Phó Vinh, nếu không phải biểu tỷ kia của gã đã từng đã cứu mạng Phó Vinh thì gã cũng không có khả năng làm việc trong đội thi công của Phó gia, làm một đốc công trong phân đội ở phủ Hoài Ninh.
"Cho dù tôi ra điều kiện gì, chủ nhân của năm mẫu đất hoang kia cũng đều không chịu bán, còn đánh người của chúng ta một trận! Phó thiếu, ngài không biết bọn họ ngang ngược như thế nào đâu, bọn họ còn nói trừ khi Phó thiếu gọi hắn một tiếng cha, quỳ xuống cầu xin hắn, nếu không dù thế nào hắn cũng không bán!"
Đàm đốc công than thở khóc lóc kể ra chuyện vừa rồi, thêm mắm thêm muối, lật ngược phải trái trắng đen nói một lần!
Phó Vinh nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đầu quả tim đang run rẩy.
Đàm Binh này thế mà lại dám đánh người nhà tiểu sư phụ của Phong thần yl
Đây là muốn hại chết hắn ta sao?
Đàm đốc công thấy sắc mặt của Phó Vinh càng ngày càng khó coi, trong lòng vô cùng vui mừng.
Gã nhìn về phía những người bên mảnh đất hoang khác, trong mắt hiện lên sự âm độc, chờ xeml
Đắc tội Phó gia, đắc tội quý nhân, chờ chết đi!
Phó Vinh đánh một cái tát lên đầu của gã: "Ngươi tìm chết al Mau đi dập đầu xin lỗi cho tai"
Đàm đốc công: "..."
Mười lăm phút trôi qua, trước mảnh đất hoang nhà Ôn Noãn có một đám người đang quỳ.
Trường hợp này rất đồ sội!
Ôn Gia Thụy và những người đang đào móng đều ngây ngẩn cả người.
Lại xảy ra chuyện gì?
Phó Vinh đứng ở trước mặt mọi người, hắn ta cung kính khom lưng hành lễ: "Ôn huynh, thật sự xin lỗi, đều là tôi quản giáo không tốt, thuộc hạ của tôi xúc phạm huynh! Mong rằng huynh không phiền lòng!"
Phó Vinh nói xin lỗi xong thì quay đầu lại nói với đội thi công quỳ đầy đất ở phía sau, nói: "Còn không mau đi xin lỗi Ôn lão gial" Đàm đốc công vẫn còn có chút há hốc mồm như cũ, gã không rõ vì sao anh rể họ của mình là kiến trúc đại sư thiết kế sân vườn nổi tiếng của Nạp Lan quốc, Phó gia có bảng hiệu lâm viên đại sư do Hoàng Thượng ngự ban.
Có không biết bao nhiêu quý nhân xếp hàng nhờ Phó gia xây dựng phủ đệ, những quý nhân đó đều khách khí ba phần với Phó thiếu.
Vậy mà hiện tại hắn ta lại ăn nói khép nép, hành lễ xin lỗi một tên chân đất!
Gã nghĩ không ral
Đừng nói gã nghĩ không rõ, toàn bộ đội thi công và tất cả thôn dân đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Phó Vinh thấy Đàm đốc công không phản ứng, lại vỗ một cái tát lên đầu gã: "Mau xin lỗi đi!"
Đàm đốc công giật mình một chút, vội vàng dập đầu xin lỗi: "Ôn lão gia, tôi xin lỗi, vừa rồi là tôi đắc tội ngài! Mong ngài rộng lượng bỏ qua chuyện này, không so đo với tiểu nhân."
Những người phía sau gã cũng vội vàng dập đầu xin lỗi, nói giống hệt gã.
Ôn Gia Thụy cũng không phải loại người có lý không tha người, chủ nhân người ta đã tự mình đến xin lỗi rồi, lại còn làm cho bọn họ quỳ xuống dập đầu xin lỗi!
"Người của cậu còn đánh huynh đệ của tôi, cũng nói lời xin lỗi với huynh đệ của tôi đi, việc này coi như xong."
Vì vậy Phó Vinh lại bảo đám người Đàm đốc công xin lỗi những người giúp đỡ đào móng.
Người giúp đỡ đào móng: '..."
Đây là lần đầu tiên trong đời đánh nhau còn có người dập đầu xin lỗi mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận