Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 231: Hóc Xương Cá

Chương 231: Hóc Xương CáChương 231: Hóc Xương Cá
Ôn Gia Thụy nghĩ đến chuyện gì đó, nói với Phó Vinh: "Mảnh đất này của tôi dù thế nào cũng không bán, cậu đã biết rôi chứ?"
"Không sao, bán hay không cũng giống nhau! Vừa rồi thật sự xin lỗi, vì nhận lỗi, Ôn huynh à, nhà của huynh để chúng tôi xây dựng giúp huynh đi."
Suýt chút nữa Đàm đốc công đã cắn đứt đầu lưỡi của mình!
Đây là tình huống gì? Hay là gia đình này cũng không phải người nhà nông, thật ra là công tử thế gia đại tộc nào đó tới nơi này ẩn cư?
Nghĩ như vậy, gã lại toát mồ hôi lạnh!
Nghĩ như vậy, gã nhịn không được mà tát bản thân hai cái, lại dập đầu một chút: "On lão gia, tôi xin lỗi, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Ngài nhất định phải tha thứ cho tôi! Tôi xây nhà cho ngài, tôi làm trâu làm ngựa cho ngài!"
Ôn Gia Thụy: "..."
Tình huống này chuyển biến quá bất ngờ, làm tất cả mọi người trong thôn đều ngạc nhiên đến rớt cằm!
Đánh một trận, quỳ xuống dập đầu xin lỗi là được, còn muốn bồi thường một căn nhà?
Bọn họ nhìn vê phía Đàm đốc công quỳ trên mặt đất, ánh mắt nóng rát:
Huynh đệ, ngươi mau lại đây đánh tôi đi! Đánh không chết là được! Sau đó bồi thường cho tôi một căn nhà đi!
Ôn Gia Thụy cũng há hốc mồm, đây không phải là âm mưu gì đó chứ?
Ông vội nói: 'Không cần! Chúng tôi tự xây là được."
"Không sao, để tôi xây! Như vậy hai mảnh đất nối thành một mảnh, chỉnh thể sẽ trông càng đẹp mắt hơn."
Về sau phủ đệ bên kia xây dựng xong còn phải gộp chung bên này vào, để bọn họ xây nhà không biết căn nhà sẽ thế nào, đến lúc đó gộp vào không phải sẽ rất không hợp nhau sao?
Hắn không cho phép phủ đệ hắn thiết kế lại có nét bút hỏng.
Ôn Gia Thụy nghe vậy càng thêm cảm thấy hắn đang âm thầm có mưu đồ với mảnh đất của mình, lắc đầu kiên định nói: "Không cần! Chúng tôi tự xây dựng."
Phó Vinh thấy vậy, gương mặt lộ vẻ thất vọng, không dám cưỡng ép: "Được rồi!"
Hắn ta quyết định đến lúc đó sẽ ở bên cạnh chỉ dạy bọn họ một chút, cần phải làm ra dáng vẻ trong lý tưởng của hắn.
Con người này của hắn ta không chịu nổi một chút nét bút hỏng!
Chỉ là hắn ta không ngờ được trong tương lai khi nhìn thấy bản thiết kế căn nhà của Ôn Noãn, hắn ta như được mở ra một cánh cửa sổ mới, thấy được một thế giới rất khác. Sau đó hắn ta cảm thấy bản thiết kế trước của mình mới là chỗ nào cũng là nét bút hỏng, xóa bỏ toàn bộ, sửa lại hết để phối hợp ngôi nhà nhỏ kia của Ôn Noãn.
Mấy năm sau, phủ đệ làm xong, Ôn phủ thành phủ đệ thực dụng nhất, đẹp nhất toàn bộ Nạp Lan vương triều.
Ngay cả Hoàng Thượng và Thái Hậu cũng từng đến đây tham quan!
Đương nhiên đây là chuyện xảy ra trong tương lai.
Phó Vinh không chỉ dẫn người đến xin lỗi Ôn Gia Thụy và những người đến giúp, mà còn dẫn người đi đến phòng trúc để xin lỗi Ôn Noãn.
Phong thần y nói người đó là tiểu sư phó, tuổi tác của Ôn Gia Thụy rõ ràng lớn hơn Phong thần y, không có khả năng là tiểu sư phó, chứng tỏ tiểu sư phó phải là một người khác, cho nên hắn lại dẫn người đi xin lỗi. Việc này quả thật đã đổi mới tam quan của thôn dân!
Quý nhân thế mà lại xin lỗi đám người như bọn họ? Quý nhân bây giờ ai cũng thông tình đạt lý, hòa ái dễ gần như vậy sao?
Sau khi Chu thị nghe kể xong chuyện này thì trực tiếp hóc xương cá, Ôn lão gia rót nửa bình dấm cho bà ta uống mà xương cá vẫn chưa mềm ra, nghĩ mọi cách, lăn lộn một phen, cuối cùng mời đại phu, mới lấy ra được, suýt chút nữa cái mạng già của bà ta cũng bay đi luôn!
Sau khi Chu thị lấy được xương cá ra, không nhịn được thắc mắc chẳng lẽ đầu óc của chủ nhân mảnh đất hoang kia có vấn đề!
Gia đình đê tiện nghèo nàn kia, bắc cho hắn một cái thang lên trời cũng không đi nổi, vậy thì vị chủ nhân đất hoang kia kiêng ki cái gì chứ!
Chưa bao giờ nhìn thấy loại người xấu xa như này!
Tức chết bà ta! Chừng đó người mà vẫn không giải quyết được cái gia đình đê tiện của Vương thị kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận