Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 232: Khí Thế Ngất Trời

Chương 232: Khí Thế Ngất TrờiChương 232: Khí Thế Ngất Trời
Trong sân trúc tự làm, sau khi Phó Vinh dẫn người đến nhận lỗi rồi rời đi, Ôn Noãn, Đại Hôi và cả Tiểu Hắc, giờ phút này người và động vật đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn một con dê đang run bần bật nằm đó cho Tiểu Bạch bú sữa.
Trong mắt Tiểu Hắc hiện lên cảm xúc lo lắng: Đại Hôi bú sữa chó mẹ rồi biến thành hình ngoài của con sói nhưng bên trong giống như con chó, bây giờ Tiểu Bách bú sữa dê, con dê này thoạt nhìn cũng hơi ngu ngốc, không biết Tiểu Bạch lớn lên có biến thành hình ngoài của con chó nhưng bên trong giống con dê không?
Sau khi Tiểu Bạch được Ôn Noãn dùng mây tía để trị liệu hai lần, đã hoàn toàn hồi phục, bởi vì còn quá nhỏ nên không thể ăn thịt, Ôn Noãn lập tức nói với Đại Hôi rằng vợ nó vẫn chưa thể ăn thịt, bảo nó lên núi tìm một con sói có sữa về đây để cho Tiểu Bạch bú.
Lúc ấy Đại Hôi liếc mắt nhìn Tiểu Bạch đang nằm trong rổ một cái đầy ghét bỏ, tìm một con sói có sữa về? Nó sợ hù chết kẻ nhát gan này! Cho nên nó tìm một con dê màu trắng về đây.
Nó dám cam đoan, cả ngọn núi này, con dê mẹ màu trắng sữa này là con dê xinh đẹp nhất!
Giờ phút này nhìn vợ nhỏ bú hăng say như thế, không còn bộ dạng muốn chết không sống nữa. Cuối cùng ánh mắt của Đại Hôi cũng không còn ghét bỏ như vậy.
Ôn Noãn thấy Tiểu Bạch chịu bú sữa dê, nàng cũng yên tâm đi nấu cơm, sữa dê vẫn khá đầy đủ chất dinh dưỡng.
Nhà Ôn Noãn chuẩn bị thức ăn cho nhóm công nhân vô cùng phong phú.
Bởi vì người đến xây nhà cho bọn họ đều là những người có quan hệ tốt với Ôn Gia Thụy, có một vài thôn dân là những huynh đệ mặc chung một cái quần lớn lên cùng Ôn Gia Thụy, cũng có không ít người đã từng giúp đỡ nhà bọn họ, một vài người thậm chí còn chưa hỏi đến chuyện tiền công đã sẵn lòng tới giúp.
Mỗi ngày trời chưa sáng đã đến, trời tối muộn, thật sự không thể nhìn thấy, mới dừng làm việc, có đôi khi thậm chí còn cam đuốc chiếu sáng tiếp tục hoàn thiện những phần chưa xong, mục đích là giúp bọn họ xây xong căn nhà trước khi trời rơi trận tuyết đầu tiên.
Cho nên Ôn Noãn định trả cho những người ngày mỗi ngày 50 văn, Ôn Noãn cũng không nói trước với bọn họ, bọn họ cũng không hỏi.
Bởi vì nhà Ôn Noãn bao mỗi ngày ba bữa cơm, mỗi bữa là một bàn thức ăn đầy thịt, gạo trắng cơm khô, ngay cả cơm sáng cũng có món khai vị là cháo thịt, trứng luộc và màn thầu trắng, có đủ mọi thứ, ăn no căng, thích ăn gì cứ ăn. Vì thế mọi người làm việc càng hăng say!
Thật ra bọn họ không muốn ăn nhiều như thế, nhưng mà mấy món ăn kia quá ngon, người nào cũng bất tri bất giác ăn đến no căng!
Bọn họ cảm thấy tiên chỉ ra cho ba bữa cơm này còn nhiều hơn tiền bọn họ làm công bên ngoài.
Trong lòng mọi người cũng không định lấy tiền công, rốt cuộc Ôn Gia Thụy cho bọn họ ăn một ngày ba bữa, tốn bao nhiêu tiền!
Bọn họ còn bảo vợ đến khai hoang mấy mảnh đất hoang miễn phí giúp nhà bọn họ.
Vài vị thím mỗi lần sắp đến giờ cơm sẽ chạy về nhà trước, tuyệt đối không để nhà Ôn Noãn có cơ hội mời ở lại ăn cơm.
Ôn Noãn không khỏi cảm thán: Cũng ăn cơm giống nhau, nhưng nuôi ra một trăm kiểu người.
Có người rất biết cảm ơn, ngươi trả ít hơn bọn họ sẽ tìm cách để hồi báo lại.
Có một vài người muốn chiếm tiện nghi của người khác, tính kế đủ kiểu. Có một số người vẫn có chút thân tình, bối phận, nên cảm thấy đối xử tốt với hắn ta là chuyện đương nhiên! Chỉ muốn đòi lấy, không muốn hồi báo. Nhưng mà Ôn Noãn vẫn tính tiền công cho mấy thím, mỗi ngày 35 văn.
Sau đó người trong thôn biết những người đến xây nhà giúp Ôn Gia Thụy được bao ăn ba bữa, còn được nhận 50 văn mỗi ngày, mà mấy thím đến khai hoang đất giúp Ôn Gia Thụy mỗi ngày được nhận 35 văn thì tiếc đến xanh ruột!
Ngày tiếp theo cả nhà Ôn Noãn xây nhà khí thế ngất trời.
Nhóm khai hoang mấy mảnh đất bên kia cũng làm khí thế ngất trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận