Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 234: Ai Ban Chỉ Thì Người Đó Lấy

Chương 234: Ai Ban Chỉ Thì Người Đó LấyChương 234: Ai Ban Chỉ Thì Người Đó Lấy
Thái hậu nghe xong lời này liền vớ lấy cuốn sách mà bà ấy vừa đặt lên bàn nhỏ ném lên người hắn, cuốn sách đập lên trên tay phải của hắn: "Nếu ai gia không dùng chuyện tứ hôn thì con cũng sẽ không dự tính trở ve để thăm người mẹ già này đúng không!"
Nạp Lan Cẩn Niên giật giật khóe miệng, bà ấy già sao?
Ngoài phi tân ba năm trước được tuyển tú vào cung của hoàng huynh, thì xem ra mẫu hậu chính là người trẻ nhất trong hậu cung này!
"Chẳng phải nhi thần phải chữa trị tay sao? Tránh cho mẫu hậu nhìn thấy tay của nhi thần mà ngày đêm rơi lệ."
Tính tình của mẫu hậu hắn thật sự là một lời khó nói hết.
May mắn sau khi nhập cung được phụ hoàng yêu thương, hiện tại lại có hoàng huynh kính trọng, nếu không cũng không biết làm sao có thể sống đến bây giờ.
Nói đến tay của hắn, thái hậu cũng không còn tức giận nữa, vừa rồi sách của nàng ấy đã đập lên trên cánh tay phải của nhi tử, cũng không biết có đau hay không.
Thái hậu đau lòng sờ cánh tay buông thõng một bên của hắn: "Có đau không?"
"Chẳng phải mẫu hậu cũng biết nó không có cảm giác sao?" Nạp Lan Cẩn Niên thản nhiên nói.
Nói như vậy thái hậu lại càng thêm đau lòng: "Chẳng phải con nói chữa trị tay chỉ cần một năm thôi sao? Hôm kia không phải còn gửi thư nói đã có cảm giác một chút à? Sao lúc này lại không có chút cảm giác nào? Những lang băm đó đều là thùng cơm sao?"
"Gần đây vốn có chút cảm giác, chuyện này cũng không phải do vội vàng trở về gặp mẫu hậu nên ngừng châm cứu dùng thuốc, nên hai ngày nay mới không có cảm giác gì."
Thái Hậu: "Vậy con có thể chờ trị khỏi tay rôi hãy về!"
"Nhi thần đã nói chờ trị tay xong sẽ về, nhưng chính mẫu hậu đã để hoàng huynh ban chỉ tứ hôn cho nhỉ thần, nếu không phải vì nhi thân lo lắng mà trở về thì chỉ sợ Vương phi cũng đã được đưa vào phủ luôn rồi".
Thái hậu chột dạ, bà ấy thật sự muốn dùng gà trống thay cho con trai, đưa người vào vương phủ trước rồi nói saul
"Khụ khụ, cô nương Minh Diễm kia đã mười tám, cũng không thể chờ được nữa."
"Nàng ta mười tám hay tám mươi thì có liên quan gì đến bổn vương? Từ hôn!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nói.
"Vô liêm sỉ! Quân không nói đùa, thánh chỉ cũng đã ban ra! Có thể nói từ hôn là từ hôn sao?" Lúc này một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên, một bóng dáng màu vàng đi vào.
Cung nữ và thái giám đều quỳ: "Hoàng thượng thánh an!"
Người đến mặc một bộ long bào, ngũ quan nghiêm chỉnh, gương mặt tuấn tú, ánh mắt uy nghiêm toát ra khí thế của đấng tối cao, thần thánh không thể xâm phạm.
Ông ấy đi vào trước mặt thái hậu, cung kính hành lễ: "Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu."
"Hoàng thượng miễn lễ, mau ngồi đi."
"Hoàng huynh đã đến." Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở chỗ đó lười biếng, cũng không di chuyển chút nào nói.
Hoàng thượng đối với dáng vẻ này của hắn cũng đã quen, nên không trách cũng không so đo.
Sau khi ngồi xuống, ông mới nhìn hoàng đệ còn trẻ hơn con trai của mình, người hoàng đệ này chính là người được ông yêu thương như con.
Ông nói những lời sâu xa: "Thánh chỉ đã ban, quân không nói lời nói đùa nên không thể thu hồi mệnh lệnh! Chẳng phải đệ cũng không thích nữ tử có dáng vẻ làm bộ làm tịch, nũng nịu này nọ sao? Con gái của Quách đại tướng quân muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, văn võ song toàn, tính tình thẳng thắn, nữ nhi mà không hề thua nam nhân, chẳng phải rất hợp làm Vương phi của đệ sao?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Bổn vương cưới vợ chứ không phải cưới một nữ hán tử, ta cần nàng ta biết võ làm gì? Nếu hoàng huynh thích thì hoàng huynh cưới đi!"
Hoàng thượng suýt chút nữa bị tức đến chết: "Khốn nạn! Thánh chỉ đã ban, khắp thiên hạ đều biết, đệ không muốn cưới cũng phải cưới!"
Nạp Lan Cẩn Niên không để ý sự tức giận của Hoàng thượng, chỉ thản nhiên nói: "Dù thế nào bổn vương cũng không cưới, ai ban chỉ thì người đó lấy."
Hoàng thượng: "... Tuổi của đệ cũng không còn nhỏ, bên cạnh không có người hầu hạ lạnh lẽo biết bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận