Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 236: Đồ Của Hắn Mà Cũng Dám Động

Chương 236: Đồ Của Hắn Mà Cũng Dám ĐộngChương 236: Đồ Của Hắn Mà Cũng Dám Động
Dã tâm của nhà họ Quách cũng thật lớn!
Không thể cãi lời thánh chỉ của tiên đế sao?
Nếu là người mất, vậy có xem như đã cãi lời không?
Hoàng thượng ho khan, thanh âm nhỏ mấy phần: "Trừ khi phủ tướng quân chủ động từ hôn, nếu không thì đệ không muốn lấy cũng phải lấy!"
Thật ra Quách lão tướng quân đã lấy ra thánh chỉ của tiên hoàng ra chỉ để xin tứ hôn, điều kiện như vậy, nên ông ấy bắt buộc phải đồng ý.
Làm đế vương, ông phải lo rất nhiều chuyện, cũng có sự bất lực của mình.
Làm một Vương gia hưởng địa vị cao quý thì hắn cũng phải có trách nhiệm tương ứng.
Quách gia cầm một phần thánh chỉ, tựa như cầm kim bài miễn tử, ở sau lưng làm việc càng thêm không kiêng dè.
Nhưng ông ta lấy phần thánh chỉ ra sớm như vậy cũng rất tốt!
Chỉ là phải khiến Thập Thất hoàng đệ của ông phải chịu uất ức!
Sau này ông chắc chắn sẽ bù đắp cho hắn.
Nhưng mà Thập Thất hoàng đệ từ trước đến nay đều rất thông minh, hắn chắn chắn sẽ có cách để từ hôn.
Hoàng thượng tỏ vẻ đối với chuyện này, ông không lo lắng chút nào.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không nói gì, đôi mắt mờ mịt không rõ, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Nạp Lan Cẩn Niên rời hoàng cung, ở cửa cung nhìn thấy Quách Minh Diễm đang đưa bài tử để chuẩn bị tiến cung.
Quách Minh Diễm là nghe được tiếng gió, biết hắn tiến cung nên lập tức chạy đến, chỉ vì muốn có cơ hội gặp hắn.
Hoàng hậu là cô cô ruột của nàng ta, nên người đã ban cho nàng ta đặc quyền là nàng ta có thể dâng bài tử để có thể vào cung bất cứ lúc nào.
Giờ phút này khi nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên đẹp trai cưỡi ngựa đang đi về phía mình, mặt của nàng ta nhịn không được cũng đỏ lên.
Nàng ta lập tức lùi sang một bên hành lễ: "Minh Diễm gặp qua Cẩn Vương."
Hoàng thượng tứ hôn, xem như hắn đã là phu quân tương lai của nàng ta, nghĩ vậy nên trong lòng nàng ta tràn đầy vui mừng, mặt cũng đỏ hơn vài phần.
Nhưng Nạp Lan Cẩn Niên ngay cả một cái liếc mắt cũng không hề liếc nhìn nàng ta, tốc độ không chậm, ngược lại còn nhanh hơn, trực tiếp thúc ngựa rời đi.
Một cơn gió lạnh thổi ngang qua, thổi đến áo choàng màu đỏ trên người nàng ta, Quách Minh Diễm chỉ cảm thấy một cơn lạnh đến thấu xương ập vào mặt nàng ta.
Cả người Quách Minh Diễm run lên, nhìn theo bóng dáng lạnh lùng xa cách của hắn, sắc mặt nàng ta cũng càng tái nhợt trong gió thu.
Trước kia tuy hắn cũng đối với nàng ta lạnh lùng xa cách, nhưng cũng không đến mức không nhìn một cái giống như thế này.
Hoặc nên nói trực tiếp nhíu mày?
Nghĩ đến tình cảnh hắn ở cùng với cô thôn nữ kia, khi đó tất cả sự lạnh nhạt trên người hắn cũng không còn. Trong lòng nàng ta liền sợ hãi, nàng ta luôn cảm thấy hắn sau này cũng sẽ không thuộc về mình.
Nhưng nàng ta thâm mừng vì nhà của mình có thánh chỉ của tiên hoàng, nàng ta cũng làm nũng với ông nội, ông nội cuối cùng cũng đồng ý cầu hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.
Chuyện hôn nhân của hai người, tuy do nàng ta xin ông nội của mình dùng thánh chỉ của tiên hoàng để đối lấy, nhưng nàng ta tin lựa chọn này của mình sẽ không sail
Hiện tại hắn có thể không thích nàng ta, nhưng sớm hay muộn cũng có ngày hắn sẽ phát hiện sự tốt đẹp của nàng ta.
Còn thôn nữ kia, cho dù là tướng mạo, gia thế hay tài năng học vấn cũng không bằng nàng ta, vậy thì nàng dựa vào đâu để so với nàng ta? Lấy cái gì để so chứ?
Dù thế nào thì người nam nhân này cũng là của nàng tal
Nghĩ đến cuộc thi ngày mai, nàng ta mỉm cười, ngày mai nàng ta lại có thể thấy hắn!
Nạp Lan Cẩn Niên trở về phủ Cẩn Vương, hắn đứng trước cửa sổ, một bàn tay buông thõng một cách mất tự nhiên, tay kia thì đặt ở sau lưng, hắn đưa mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt lạnh lùng, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Lúc này, một con bồ câu đưa tin đậu ở song cửa sổ.
Hắn bắt lấy nó, gở ống trúc cột trên chân nó xuống rồi cho bồ câu bay đi, sau đó mới mở thư ra đọc.
Thập Thất à...
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt một cái đã đọc hết thư, sự băng giá trong đôi mắt của hắn càng sâu hơn.
Đồ vật của hắn, ai cũng đều có thể lấy sao?
Hắn xoa hai ngón tay, bức thư kia đã biến thành một đóng bụi theo gió bây đi.
"Lâm Phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận