Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 242: Cứ Chờ Mà Xem

Chương 242: Cứ Chờ Mà XemChương 242: Cứ Chờ Mà Xem
Ôn Noãn vỗ vỗ tay bà ấy: "Tam thẩm, nhanh đến phòng trà nước pha trà đi! Đừng chạm vào quá nhiều nước lạnh, đối với thẩm không tốt. Cháu bảo đảm, năm sau thẩm nhất định có thể có thai."
Gần đây mỗi ngày Điền thị đều sẽ lén tới nhà bọn họ hỗ trợ làm vài việc, Ôn Noãn cũng giúp bà ấy xem qua thân thể, cũng sử dụng mây tím cùng châm cứu điều trị, đợi thân thể của bà ấy tốt lên thì chuyện mang thai chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Ôn Noãn lại lặng lẽ ở bên tai bà ấy nói vài câu, Điền thị nghe xong khiếp sợ liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, sau đó đỏ mặt chạy ra.
Ngô thị tò mò hỏi Ôn Noãn: "Con vừa nói gì với tam thẩm thế?"
Ôn Noãn cười cười: "Bí mật!"
Ngô thị bật cười, không nói lại con gái: "Mau ra bên ngoài chơi đi, nơi này lửa lớn lắm."
Ôn Noãn cũng không cãi lại rồi rời khỏi phòng bếp.
Rất nhanh, đội ngũ đón dâu đã trở lại.
Đội ngũ của hồi môn thật dài, chiếm cứ cả con phố, khiến cho rất nhiều người đi qua đều dừng lại xem.
Từng rương của hồi môn được nâng lên đi vào, khiến cho vô số người kinh ngạc. Ở một trấn nhỏ này lại có một hôn lễ long trọng như vậy, mọi người đều chưa từng gặp qua.
Có người đếm số, tất cả có sáu mươi tư món của hồi môn, đến cả công giường đều có, ruộng tốt có hai mươi mẫu, cửa hàng trấn trên có một gian, đúng là gia đình giàu có đón dâu!
Khiến bao nhiêu người hâm mội
Ôn Noãn là lần đầu tiên xem người cổ đại thành thân, nàng xem đến say mê.
Ôn Nhu cùng Ôn Hinh cũng xem đến hứng thú bừng bừng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên các nàng thấy cảnh tượng lớn như vậy.
Ôn Ngọc đứng ở bên cạnh, thấy mấy người các nàng xem đến không chớp mắt, cười nhạo một tiếng: "Không cần hâm mộ như vậy, cả đời các ngươi cũng sẽ không có hôn lễ như này đâu!"
Ôn Ngọc nói xong, một đôi mắt cười như không cười liếc mắt đánh giá trên dưới Ôn Nhu cùng Ôn Noãấn một cái.
Một kẻ là giày rách, đã làm con dâu nuôi từ bé; một kẻ bị người từ hôn lại là tai tinh của làng trên xóm dưới, người gặp người sợ, có thể ga được ra ngoài hay không cũng là một vấn đề!
Ánh mắt kia khiến người khác thấy rất nhục nhã, mặt Ôn Nhu đỏ lên, cúi đầu, không hề nhìn nữa.
Ôn Noãn lạnh lùng liếc Ôn Ngọc một cái: "Vậy cô cứ chờ xeml"
Ôn Ngọc sửng sốt một chút, ánh mắt khinh bỉ nhìn Ôn Noãn: "Chờ cái gì?"
Ôn Noãn cười nhạo một tiếng, cho nàng ta một cái ánh mắt ám chỉ nàng ta ngu ngốc như lợn.
Sau đó lập tức kéo Ôn Nhu, Ôn Hinh cùng Ôn Nhiên tránh ra.
Khi Ôn Nhiên đi qua Ôn Ngọc đang có vẻ mặt khó hiểu nói: "Tam đường tỷ, ý của tỷ tỷ muội rất dễ hiểu! Tỷ vẫn không rõ sao? Có muốn muội nhắc nhở tỷ không?"
Ôn Ngọc: "..."
Trong lòng Ôn Uyển không vui, nàng ta hơi hơi nghiêng đầu, cười rất đẹp, giọng nói ngoan ngoãn: "Được, chúng ta sẽ chờ xem! Nhất định sẽ rất chờ mong!"
Mấy người Ôn Noãn không trả lời nàng ta mà tránh ra. Lúc này Ôn Ngọc mới bỗng nhiên phản ứng lại, ý của On Noãn là bảo mình chờ xem về sau bọn họ có thể có hôn lễ long trọng như vậy hay không.
Ôn thần kia khi nói chuyện sao toàn bắt nạt người ta như thế chứi
Ôn Ngọc đang muốn đi tìm người để cãi lý, thì Ôn Uyển lại lôi kéo nàng ta lại: "Muội chờ ở đây đi!"
Miệng lưỡi không nhanh nhẹn như người ta, lại còn thích khiêu khích người khác!
Tại sao nàng ta lại có muội muội ngu ngốc như vậy.
Muội muội Chúc Trấn Hiên - Chúc Vũ Hiên nói: "Đúng vậy! Ngọc tỷ tỷ, không cần để ý tới cái loại tự cho là đúng này, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, có ai mà không biết tình trạng nhà nàng ta cơ chứ? Chờ đi, đến lúc đó nhìn xem của hồi môn của nàng ta có phải có thể cao bằng trời hay không!"
Một cô nương khác ở trấn trên cũng nói: "Đúng vậy, loại cô nương thôn quê này, đến việc tự lượng sức mình còn không có, còn thích khoe mẽ! Chúng ta cứ chờ xem khi nàng ta ga chồng có phải có ngàn dặm ruộng tốt, thập lí hông trang hay không! Kiêu ngạo như vậy, nhìn thôi đã thấy chán ghét!"
"Sai, phải là có gả được ra ngoài hay không cũng đã là vấn đề rồi!"
"Cũng đúng đấy."
Mấy người che miệng cười khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận