Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 245: Vợ

Chương 245: VợChương 245: Vợ
Ôn Nhu cả kinh, thấy người kia là Điền thị thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tam bá nương, sao thím lại lén lút như thế?"
Điền thị lôi kéo Ôn Nhu đến gần bàn trà: "Nhu nhi, cháu đi mau! Không, cháu pha trà giúp ta, bụng ta có hơi đau, có khả năng ăn phải thứ gì đó nên đau bụng."
Điền thị nói xong thì ôm bụng, bộ dáng rất đau.
Ôn Nhu thấy vậy lập tức nói: "Muốn đi vệ sinh không? Mau đi đi! Cháu pha giúp thím!"
Điền thị lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài: "Không phải, chắc chỉ can nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Sao bà có thể để Ôn Nhu ở lại đây một mình!
"A, Tam bá nương, thím ngồi một lát đi." Ôn Nhu dọn một cái ghế con ra cho bà ngồi.
Điền thị ngồi xuống, ánh mắt hiện lên sự bất an, bà nhớ đến hôm đó trong lúc vô tình đã nhìn thấy Chu thị và chị dâu của mình nói chuyện với nhau thì trở nên vô cùng sợ hãi.
Lúc nãy bà bưng trà ra đó, vừa hay nhìn thấy Chu thị đang lôi kéo Cường tử không biết nói cái gì, nhưng bà nghe thấy một chữ vợ, mới biết được mấy lời nói giữa Chu thị và chị dâu của mình không phải là nói giỡn.
Điều thị không dám ra mặt ngăn cản, nếu không Chu thị chắc chắn sẽ tra tấn bà đến chết, đành phải tìm một cái cớ để trong lúc vô ý phá hư chuyện tốt của bà ta.
Ôn Noãn đi ngang qua cửa Nhật Nguyệt rồi vội vàng đi về hướng bếp, sự yên lặng dọc theo con đường khiến nàng cảm thấy hơi bất an.
Nếu bà tử kia dám tính kế Ôn Nhu, nàng chắc chắn sẽ khiến cho bà ta cảm thấy hối hận vì đã đến với thế giới này!
Đi đến chỗ núi giả, đột nhiên có một người nhảy ra.
Người nọ mở đôi tay ra, nhào về hướng nàng, cười to nói: "Vợ, ha ha, ta bắt được nàng rồi! Vợi"
Thân hình của Ôn Noãn chợt lóe, nhanh chóng né tránh.
Bởi vì Cường tử hành động quá nhanh, trực tiếp té nhào xuống mặt đất, kẹo ở trong miệng cũng rớt ra ngoài.
Hắn cũng không sợ đau, nhanh chóng bò dậy, nhặt viên kẹo dính đầy bùn lên, đưa cho Ôn Noãn: "Vợ, ta cho nàng kẹo này!"
Ôn Noãn nhìn viên kẹo dính đầy nước miếng và bùn trong tay hắn, mặt mày thanh lãnh: "Ta không phải là vợ của ngươi, đừng kêu lung tung!"
Ôn Nói nói xong thì xoay người đi luôn!
Cường tử nghe vậy thì không vui, không phải vợ hắn? Nhưng mà rõ ràng cô nãi nãi nói tỷ tỷ xinh đẹp đi đến đây chính là vợ của mình!
Tỷ tỷ này có vẻ ngoài trắng trắng mềm mềm, hắn muốn nàng trở thành vợ của mình.
Đúng rồi cô nãi nãi nói hắn cứ ôm vợ không bỏ, thì người đó mới có thể trở thành vợ của hắn!
Cường tử nghĩ đến đây thì nhào về phía Ôn Noãn: "Vợ, ta ôm nàng, nàng đừng đi!"
Ôn Noãn trực tiếp xoay người một cái, duỗi chân ra, vô cùng nhanh nhẹn, trực tiếp đá ngã người xuống đất.
Một chân của nàng dẫm lên trên người tên béo cao hơn mình một cái đầu: "Ta nói ta không phải là vợ của ngươi, không được gọi lung tung! Biết không! Ai là vợ của ngươi? Nói!"
Cường tử nằm ở chỗ đó hứng chịu sự tức giận lại kinh hách, với chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa trẻ vài tuổi khiến hắn trực tiếp bị dọa khóc: "Oa oa..." Khi Chu thị dẫn theo người nhà mẹ đẻ và một đám phụ nhân vội vàng tìm đến, vừa hay nhìn thấy On Noãn đang dùng một chân đạp lên trên ngực Cường tử.
Cường tử sợ tới mức khóc to ào aol
Mẹ Cường tử sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, nhanh chóng chạy đến: "Cường tử!"
Chu thị cũng sợ tới mức mặt mất đi huyết sắc: "Ôn thần, mày muốn làm cái gì? Mau thả Cường tử ral"
Dưới tình thế cấp bách Chu thị kêu ra cả biệt danh ôn thần!
Ôn Noãn thả chân ra.
Tưởng thị nhanh chóng chạy đến đỡ Cường tử dậy: "Cường tử, cháu có bị gì hay không?”
Cường tử thấy bà nội của mình đến, phác gục trên người bà ta khóc đến mức thở hổn hển: "Bà, cháu không cần vợ, vợ hung dữ quái! Vợ đá cháu, còn đạp cháu!"
Chu thị nhìn cháu trai cưng như thế, đau lòng một trận, đôi mắt tam giác của bà ta, trừng mắt nhìn Ôn Noãn đầy oán hận: "Ôn thần, sao mày lại đánh người như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận