Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 252: Không Còn Thuốc Nào Cứu Chữa

Chương 252: Không Còn Thuốc Nào Cứu ChữaChương 252: Không Còn Thuốc Nào Cứu Chữa
Vừa lúc một vị Lâm phu tử duy nhất trong thư viện Lộc Sơn cũng ở, ông ấy nghiêm mặt nói: "Quả thực nói hươu nói vượn! Lão phu ra đề cho các ngươi khi nào? Thu các ngươi làm đệ tử ư? Thư viện cũng không có quy củ này! Ta thậm chí chưa từng gặp qua các ngươi!"
Một vị phu tử khác trong thư viện Bạch Lộc lắc đầu: "Hiện tại học sinh đều làm sao vậy? Tuổi còn trẻ không đem tâm tư đặt ở học tập, nói hươu nói vượn, thế mà còn dám nói dối! Tranh cường háo thắng, ái mộ hư vinh, loại người như vậy không xứng làm người đọc sách!"
"Phẩm tính như vậy không được! Nghiên cứu học vấn cần phải chân thành, khiêm tốn..."
Nhóm phu tử đều không tán đồng nhìn ba huynh đệ Ôn Thuần.
Ôn Lượng nhíu mày, ra vẻ trưởng huynh nói: "Thuần nhi, Hậu nhi, các đệ mau xin lỗi Lâm phu tử!"
Ôn Gia Phú ở bên cạnh làm như vô cùng đau đớn nói: "Thuần nhi, sao các cháu lại thành ra như vậy! Mặt mũi chỉ là nhất thời, nhưng làm vậy chính là phá hư thanh danh của các cháu. Nếu như các cháu muốn vào thư viện Lộc Sơn đọc sách, vậy thì phải chăm chỉ học tập, năm sau thi vào là được! Không có bạc đọc sách cũng không sao, nếu như các cháu có chí hướng, đại bá sẽ giúp các cháu! Đừng bao giờ đi lên con đường không đứng đắn, chỉ nghĩ đến những việc không tốt!"
Bọn họ ngươi một lời ta một ngữ, căn bản không cho ba huynh đệ Ôn Thuần cơ hội nói chuyện.
"Thuần nhi, các cháu nhanh xin lỗi Lâm phu tử đi, về sau đừng nói dối hết bài này đến bài khác! Cho dù không đọc sách thì cũng phải làm một nam tử không thẹn với lương tâm, biết không?" Ôn Gia Phú lớn tiếng dạy bảo, ra vẻ hận sắt không thành thép.
Bày ra cái giá của đại bá.
Nhóm phu tử dùng vẻ mặt không ủng hộ nhìn ba người.
Loại người như vậy thật sự làm người chán ghét.
Trong mắt Quách Tử Kính và những học sinh khác đầy giễu cợt.
Trong mắt Ôn Lượng hiện lên một tia khinh bỉ, nhưng biến mất rất nhanh, không có người phát hiện, hắn tỏ ra vừa lo lắng lại đau lòng: "Thuần nhi, mau xin lỗi! Nếu không sau này không có thư viện dám nhận đệ vào học đâu."
Ôn Hậu tức giận tới mặt đỏ bừng.
Ôn Lạc dù sao cũng còn nhỏ tuổi, tức giận chỉ biết nắm chặt tay.
Ôn Thuần lại vô cùng bình tĩnh, cho dù đối mặt với nhiều người cười nhạo như vậy, nhưng hắn vẫn kéo tay hai đệ đệ, ý bảo bọn họ không cần nói chuyện. Sau đó không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: "Các vị hiểu lâm, chúng tôi không có khoác lác, người mà chúng tôi bái sư chính là sơn trưởng Lâm Hoằng Hạo."
"Phốc..." Có người thật sự không nhịn được cười phun, nhanh che miệng lại, không dám thất lễ ở trước mặt phu tử.
Trong lòng Ôn Lượng cười lạnh: Quả thực là chưa tới phút cuối chưa thôi! Đi trên con đường tìm chết không trở lại!
Cũng tốt!
Trước kia sơn trưởng thư viện Bạch Lộc rất xem trọng Ôn Thuần, rất nhiều tiên sinh thích Ôn Thuần, hiện tại hắn sẽ khiến cho bọn họ thấy rõ Ôn Thuần rốt cuộc là một người tồi tệ thế nào!
Cả nhà Ôn Thuần huỷ hoại hôn lễ của hắn, vậy thì hắn liền huỷ hoại ba huynh đệ này!
Làm cho sau này cho dù bọn họ có bạc cũng không có học viện dám nhận!
"Luôn miệng nói dối, nho tử không thể dạy!" Lâm phu tử lắc đầu, vẻ mặt càng thêm khinh thường. "Thật là một đám noinham, càng nói càng nói bậy! Không còn cách cứu chữal"...
Một vị phu tử khác cũng lắc đầu, người như vậy không cứu được!
Ôn Gia Phú giả vờ tức giận nói: "Khan khiếp, Lâm sơn trưởng chưa bao giờ thu đệ tử! Ngươi thế mà dám lấy Lâm sơn trưởng ra nói bậy! Nhanh xin lỗi!"
Ôn Lượng: "Nhị đệ, đệ thật sự càng ngày càng quá đáng, lời như vậy mà đệ cũng dám nói!"
"Tôi không có."
"Lâm sơn trưởng tới!" Lúc này, không biết ai hô to một tiếng.
Quách phu tử cùng sơn trưởng thư viện Bạch Lộc đi vào cùng Lâm Hoằng Hạo.
Trong mắt Ôn Lượng tràn đầy hung ác nham hiểm, cười lạnh, trên mặt đám người Quách Tử Kính cũng bày ra bộ dáng xem kịch vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận