Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 255: Tài Liệu Phản Diện

Chương 255: Tài Liệu Phản DiệnChương 255: Tài Liệu Phản Diện
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi sự đánh giá của Lâm Hoằng Hạo đối với bài văn của Ôn Lượng.
Người này chỉ mới mười tám tuổi, đã vượt qua bài thi chiêu sinh với thành tích tốt đứng hạng thứ hai, chính là ngôi sao tương lai của thư viện Lộc Sơn.
Nhưng mà Lâm Hoằng Hạo lại đưa bài văn cho Ôn Thuần xem: "Huynh đệ mấy đứa nhìn xem."
Khóe miệng của Ôn Lượng nhếch lên, đây là dùng văn của hắn để chỉ bảo bọn họ sao!
"Mấy đứa cảm thấy bài văn này thế nào?" Chờ cho ba huynh đệ xem xong bài văn, Lâm Hoằng Hạo mới hỏi.
Ôn Thuần: "Lời lẽ văn hoa."
Ôn Hậu: "Chỉ có hào nhoáng bên ngoài."
Ôn Lạc: "Không biết trọng điểm là gì?"
Lâm Hoằng Hạo gật đầu: 'Không tệ, mấy đứa đều nhìn ra được chỗ có vấn đề."
Ông ấy đem bài văn trả lại cho Quách phu tử: "Dùng từ không tệ, nhưng mà văn phong quá hoa mỹ làm mờ đi những điều quan trọng."
Vẻ mặt của Quách phu tử cứng đờ.
Lâm Hoằng Hạo nói xong lại nói với ba huynh đệ: "Tối nay trở về mấy đứa đem bài văn vừa rồi sửa lại một lần, ngày mai nộp nó cùng với bài tập cho ta”.
Cả ba huynh đệ vội đồng ý.
Mọi người: "..."
Cho nên bài văn của Ôn Lượng bị Lâm sơn trưởng biến thành tài liệu phản diện để dạy cho mọi người?
Tuy Ôn Lượng đang cùng bạn uống rượu, nhưng vẫn chú ý động tĩnh bên kia, nghe xong lời này chỉ cảm thấy một đám quạ đen bay qua đầu.
Lâm Hoằng Hạo thu xếp xong bài tập về nhà, lại nói với Quách phu tử: "Người kết hôn hôm nay chính là học sinh thi đậu đứng thứ hai của thư viện đúng không?"
Vốn dĩ Quách phu tử đã cảm thấy không còn hy vọng, nhưng nghe xong lời này thì hy vọng lại như tro tàn bừng cháy, ông ta gật đầu: "Đúng, Sơn Trường đã xem qua bài thi của hắn sao?"
"Ừm, người đâu?"
Thầy Quách vội vẫy vẫy tay với Ôn Lương cách đó không xa: "Lượng nhi, con qua đây gặp sơn trưởng đi."
Trong lòng Ôn Lượng đang rất buồn bực, không ngờ chuyện lại có thể xoay chuyển nên hắn ta vội chạy nhanh qua, hành lễ với Lâm Hoằng Hạo: "Đệ tử Ôn Lượng xin chào Lâm sơn trưởng."
Lâm Hoằng Hạo gật đầu: "Có phải trước kia cậu đã nhặt được một cuốn sổ tay, cậu có thể đem quyển sổ tay kia trả lại cho tôi không? Đó là đồ mà trước kia tôi viết, nhưng không cẩn thận làm rơi mất."
"Hả? Sơn trưởng, ngài làm sao biết được cuốn sổ tay của mình bị Ôn Lượng nhặt được?" Có người ngạc nhiên hỏi.
Khuôn mặt vốn dĩ đang bừng say vì rượu của Ôn Lượng, giờ phút này đã trở nên tái nhợt.
Lý do vì sao hắn ta có thể đạt được điểm số cao như vậy trong cuộc thi, chính là do hắn ta đã thấy câu hỏi trên cuốn sổ tay kia, hắn cảm thấy lời giải thích rất độc đáo và sâu sắc, cho nên đã đem từng câu từng chữ không sót một thứ gì chép lên bài thi.
Nhiều học sinh đã nhận được điểm rất thấp bởi câu hỏi dó.
Hắn không ngờ cuốn sổ tay mà hắn nhặt được gần cửa hàng sách lại là của Lâm sơn trưởng. Lâm Hoằng Hạo: "Câu hỏi cuối cùng của cuộc thi chiêu sinh cho thư viện là do lão phu đề ra, trên cuốn sổ tay kia có ghi chép câu trả lời".
Lâm Hoằng Hạo lần này đi ăn tiệc cưới, chỉ là muốn lấy lại cuốn sổ tay đã không cẩn thận đánh mất của mình thôi.
Các phu tử của thư viện Lộc Sơn vừa nghe đã hiểu.
Ôn Lượng chính là nhờ vào câu hỏi cuối cùng lấy được số điểm cao, mới trở thành người đứng thứ ở cuộc thi chiêu sinh của trường.
Khi ấy toàn bộ phu tử đều nhìn đáp án câu hỏi kia của hắn mà vỗ tay khen thưởng!
Mọi người còn tranh nhau muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng họ không ngờ, hắn có được thành tích tốt như vậy không phải nhờ vào thực lực mà là may mắn.
Dương phu tử lúc này mới hiểu vì sao câu hỏi cuối cùng của Ôn Lượng có thể đặc sắc và tốt đến vậy, lời nói sắc bén, không giống văn phong của hắn trước đây!
Mọi người liếc mắt nhìn Ôn Lượng một cái rồi thu lại ánh mắt.
Vô vị-
Những người có ý muốn nhận hắn làm đồ đệ cũng lạnh nhạt-
Ôn Lượng chỉ cảm thấy cả người mình lạnh từ tận sâu trong đáy lòng, giống như giờ phút này hắn đã cởi hết quần áo ngâm mình trong băng tuyết!
Vừa xấu hổ, vừa rét lạnh.
Hôm nay không phải là ngày vui của hắn ta, mà là ngày tồi tệ của hắn ta phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận