Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 257: That Hay Gia

Chuong 257: That Hay GiaChuong 257: That Hay Gia
Nam tử mặc một thân áo màu bạc, ngồi trên con tuấn mã màu đen tuyền, dung mạo tuan tú, tựa như người trời.
Dưới ánh nắng ban mai, mái tóc đen như mực bay trong gió, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lùng, còn có chút tiều tụy.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn nữ tử bố y vừa mở cửa.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như thấy mặt trời xuyên qua tầng mây mang theo thần quang.
Mười ngày không gặp, tiểu nha đầu đã cao hơn, còn mập hơn chút!
"Thập Thất ca? Sao huynh lại đến dây?"
"Tôi đói bụng."
Ôn Noãn nhíu mày, nghiêng người tránh qua một bên, nói: "Sao huynh trở về sớm vậy?"
Chẳng phải đã nói nửa tháng mới trở về sao?
Lúc này dường như chỉ mới mười ngày?
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Nhanh? Lời này vì sao lại nghe thấy có chút khó chịu?
Hắn không trả lời mà chỉ nhanh nhẹn xuống ngựa, sau đó nắm lấy con ngựa cao to đi vào sân.
Ôn Noãn nhìn bộ lông đen bóng loáng cùng đôi mắt sáng ngời có thần, toàn thân cũng không có cọng lông khác màu, ngựa tốt, trong mắt có ánh sáng.
Thật muốn cưỡi ngựa!
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: "Cô biết cưỡi ngựa?"
Ôn Noãn muốn nói có, nhưng lại nghĩ: "Nhìn thấy khá dễ, chắc là tôi có thể cưỡi ngựa được."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn nàng một cái: "Con ngựa này tính tình mạnh mẽ, không hợp với cô. Có gì để ăn không? Thức ăn ở kinh thành quá khó ăn."
Vốn dĩ hắn cũng không định về nhanh như vậy, nhưng dạ dày của hắn không đồng ý.
Ôn Noãn rất thích những con ngựa mạnh mẽ, nhưng mà nàng cũng không nói gì: "Đợi chút, sáng nay tôi có chiên bánh đậu."
Ôn Noãn chạy vào nhà cầm lấy một cái dĩa có bánh đậu buổi sáng ăn còn dư đi ra.
"Đây là của buổi sáng, huynh ăn tạm đi".
Ôn Noãn đặt đĩa xuống để hắn từ từ ăn, còn mình thì chạy đi tiếp tục mày mò lò nướng.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không tính toán, hắn ngồi ở trong sân chậm rãi ăn bánh đậu, nhìn nàng đang ở chỗ đó chơi bùn, cũng không biết nàng đang muốn làm gì.
Hắn ăn xong bánh đậu trong đĩa, dạ dày cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Chạy đi mấy ngày, hắn cũng không có ăn qua món ngon gì.
Hắn đi qua đó: "Có cần tôi giúp không?"
Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu: "Không cần đâu."
Cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên vẫn phụ trách giúp nàng nâng đống bùn đỏ đã được trộn lên.
Hai người hợp sức làm xong "lo đất"
Nạp Lạn Cẩn Niên nhìn cái bệ bếp không giống bệ bếp mà bếp lò cũng không ra bếp lò, hắn khó hiểu nói: "Đây là cái gì? Dùng để làm gì?"
"Lò nướng, dùng để nấu ăn."
"Cô cứ hay làm ra những thứ kỳ lạ linh tinh này. Người trong nhà của cô đâu rồi? Khi nào thì họ trở về?"
"Mấy huynh đệ của tôi đã đi phủ thành hết rồi, cha tôi thì đang ở nhà, bà nội và những người còn lại đang nấu cơm ở bên đất hoang. Huynh tìm họ có gì không?"
Không có đủ người? Vậy cũng không sao.
Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một thánh chỉ màu vàng, nghiêm túc nói:
"Ôn Noãn tiếp chỉ."
Ôn Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn vẻ mặt ngây ra của Ôn Noãn.
Nha đầu này không hiểu tiếp chỉ là như thế nào à?
Quên đi, dù sao cũng không có ai khác.
Hắn trực tiếp đem thánh chỉ màu vàng nhét vào trong tay nàng: "Hoàng thượng ban cho cô."
Ôn Noãn: "..."
Tiếp chỉ là như vậy sao?
Chỉ có lệ như vậy?
Ôn Noãn nhìn thánh chỉ thêu rồng vàng trong tay, lại nhìn hắn một cái: "Huynh sẽ không giả vờ truyền thánh chỉ để đùa tôi chứ?"
Ôn Noãn mở thánh chỉ ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, lại nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Thật sao? Hoàng thượng ban thưởng phong cho tôi làm hương quân? Còn ban cho tôi một phủ đệ trong phủ thành? Còn có trăm mẫu ruộng tốt? Trăm lượng hoàng kim, một đôi ngọc như ý?"
Những vật này đâu? Sao nàng không thấy?
Ôn Noãn nhìn thoáng qua phía sau hắn, trên lưng ngựa không có gì, bọc đồ cũng không có một cái.
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Tất nhiên là thật."
Hắn vốn muốn để hoàng huynh phong cho nàng là Quận chúa, đáng tiếc hoàng huynh quá nhát gan, sống chết cũng không chịu cuối cùng chỉ có thể chấp nhận một chức hương quân.
Không sao, chờ lầu canh Tây Bắc xây xong, khi thấy được sự hiệu quả thì hắn sẽ xin phần thưởng lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận