Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 258: Thai Giam Khong C6 Rau

Chuong 258: Thai Giam Khong C6 RauChuong 258: Thai Giam Khong C6 Rau
Ôn Noãn cảm thấy tiếp nhận thánh chỉ như vầy quá tùy ý, cũng không có thái giám bên cạnh Hoàng thượng đến hạ chỉ, nàng không nhịn được nói: "Thánh chỉ này vì sao lại là huynh mang đến? Không phải nên là thái giám bên cạnh Hoàng thượng ban chỉ sao? Tiếp chỉ chẳng phải có rất nhiều phép tắc sao? Giống như phải chuẩn bị bàn hương, phải tắm rửa thay y phục, tất cả mọi người đều đi ra quỳ xuống, mới tiếp chỉ sao?
Sao có thể tùy ý như vậy, sau khi Hoàng thượng biết cảm thấy tôi vô lễ rồi thu lại mệnh lệnh đã ban ra thì sao?"
Chẳng phải Hoàng đế ở cổ đại rất chú trọng mọi thứ sao?
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên giật giật, nàng hiểu được nhiều thứ như vậy sao vừa rồi lại ngốc ra?
"Yên tâm, sẽ không. Tôi đến chính là để ban chỉ."
Hắn chưa nói là Hoàng huynh vừa nghĩ xong thánh chỉ, thì hắn đã vội cướp lấy rồi mang đến đây cho nàng.
Không hiểu vì sao, hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của nàng khi nàng nhận được thánh chỉ.
Nếu đi theo trình tự bình thường, thì từ kinh thành đến nơi này chỉ sợ thánh chỉ phải tới tận một tháng sau mới đến tay nàng.
Về phần những thứ mà hoàng huynh đã ban cho nàng thì không chừng giờ còn chưa ra khỏi cửa thành.
Hắn đến chỉ để ban chỉ? Ôn Noãn nghe xong lời nói này thì trừng lớn mắt nhìn hắn: "Hóa ra huynh là thái giám bên cạnh Hoàng thượng?”
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp rút thánh chỉ trên tay của nàng về, lên ngựa rời đi.
Ôn Noãn: "... Này, sao huynh lại lấy thánh chỉ của tôi?"
"Chờ thái giám đến tuyên chỉ, tránh cho Hoàng Thượng không đồng ý!"
Nam tử thúc ngựa đi xa để lại một câu như vậy.
Ôn Noãn: "..."
Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ nói giỡn thôi sao!
Nàng tất nhiên biết hắn không phải thái giám rồi.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa trở lại trên núi đã đặt thánh chỉ ở một bên.
Hắn đi đến trước gương ngắm nhìn dung nhan của mình trong gương: Hắn có chỗ nào giống thái giám chứ?
Nha đầu thối, không biết phân biệt!
"Lâm Phong!"
"Chủ tử." Một bóng người quỳ trước mặt hắn.
"Đi tìm một con ngựa dễ bảo đưa đến cho Ôn cô nương đi."
"Dạ." Lâm Phong chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã."
"Thuận tiện nói cho nàng biết, gia là ail"
Một người không có mắt!
".. Dạ." Sau khi Lâm Phong rời đi, Nạp Lan Cẩn Niên sờ cái cằm sạch sẽ của mình, hay là hắn để râu nhỉ?
Thái giám sẽ không có râu.
Nạp Lan Cẩn Niên rời đi không bao lâu, cửa cổng lại bị gõ.
Ôn Noãn vội chạy đi mở cửa, tưởng là Nạp Lan Cẩn Niên quay lại.
Không ngờ vừa mở ra lại là khuôn mặt mà nàng không muốn gặp.
"Noãn nhi." Quách Thiến Ni mỉm cười chào hỏi.
Nàng ta mặc cẩm phục màu đỏ, cổ áo và tay áo đều thêu lông thú màu trắng, nhìn rực rỡ nhưng không mất sự đáng yếu.
Rực rỡ cũng vừa phải, không khiến người ta vừa thấy đã chán ghét.
Quách Thiến Ni lấy ra túi tiền có thêu ba con công khéo léo, còn dày cộm "Noãn nhị, tẩu tử đến để tặng muội túi tiền, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi muội. Sau khi nha hoàn của tẩu tử dọn dẹp quần áo trong rương mới phát hiện, hóa ra trước đó túi tiền của tẩu tử đều đặt ở trong rương, mà nha hoàn của tỷ cũng quên mất."
Ôn Noãn không có nhận: "Không cần đâu, tôi đã nói có túi tiền hay không cũng không sao."
"Muội không nhận, xem như lúc này vẫn còn giận tẩu tử đúng không?"
"Làm sao có thể!" Thể diện của nàng ta cũng không lớn đến mức khiến cho nàng tức giận đâu.
Quách Thiến Ni đi vào nhà, liếc mắt đánh giá bốn phía.
Sân được quét dọn rất sạch sẽ, từ phòng ở, cái bàn, cái ghế đều từ cây tre chế thành, không đáng bao nhiêu tiên nhưng có thể thấy được rất ấm áp và rất khác biệt.
Chỉ sợ đáng giá nhất chính là thịt khô đang hong gió ở dưới mái hiên này, có rất rất nhiều.
Một người ngay cả một cái nhà cũng không có thì sao có thể đột nhiên kết giao được với quý nhân?
"Những con mồi này đều được săn trên núi sao?" Quách Thiến Ni giống như tùy ý hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận