Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 262: Khai Thác Ra Ngọc Thạch Phẩm Chất Kém

Chương 262: Khai Thác Ra Ngọc Thạch Phẩm Chất KémChương 262: Khai Thác Ra Ngọc Thạch Phẩm Chất Kém
Trên núi.
Một bóng dáng tối đen đứng ở trên đỉnh núi, vạt áo tung bay.
Ánh mắt của bạch y nam tử lạnh thấu xương nhìn những người phía dưới đang khí thế ngất trời mà khai thác quặng ngọc.
Dưới chân núi, Ôn Gia Phú và huyện thừa đại nhân đang vây quanh một khối đá ngọc thạch có đường kính giống thùng gỗ to, cẩn thận nghiên cứu như đạt được bảo vật.
Ôn Gia Phú kích động hỏi một vị lão giả: "Sư phó, cục đá này là ngọc thạch sao?"
Lão nhân nói: "Không sai, tôi dám cam đoan tuyệt đối là ngọc thạch!"
"Vậy tỉ lệ như thế nào?" Huyện thừa khẩn trương hỏi.
Cái này liên quan đến việc về sau hắn ta sẽ có tài nguyên cuồn cuộn hay không đây!
"Không kém! Tôi đoán chắc là phỉ thúy chiếm đa số."
Hai người nhìn nhau, cười!
Giàu tol
Giàu tol
"Mau, mở ra để xeml" Bàn tay Huyện thừa vung lên.
Hắn ta đã cho "Trọng binh" ngày đêm canh gác ở chỗ này, còn mời thiết giải đá sư tới nơi này giám định đá nguyên thạch.
Chuẩn bị nhiều ngày, còn ở nơi này xây dựng mấy gian nhà tranh để cho công nhân lấy quặng ở, khiến cho bọn họ thuận tiện ngày đêm lấy quặng, hôm nay cuối cùng cũng đào ra một khối nguyên thạch ngọc thạch...
Phía trên đỉnh núi, hắc y nhân hỏi: "Chủ tử, có cần thần đi lấy lại quặng ngọc không?”
Chỉ cần hắn đi nói quặng ngọc kia hắn đã sớm mua, nha môn lại không biết làm cho một núi bán nhiều nơi, là có thể lấy lại được.
Chỉ cần hắn nói ra thân phận chủ tử, thì sẽ không có ai dám đoạt với bọn họ.
Lấy lại sao?
"Không cần! Lưu ý một chút hướng đi sau khi bọn họ mở nguyên thạch ra là được. Nếu là ném đi, thì nhặt toàn bộ về đây." Ánh mắt Nạp Lan Cẩn Niên lại lạnh băng ba phần.
"Tuân lệnh." Hắc y nhân không rõ vì sao chủ tử không lắy quặng ngọc về, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
Hắn chỉ cần nghe theo lệnh mà làm việc là được rồi.
Hai người nhìn đến nơi này thì không tiếp tục đi xuống xem nữa mà trực tiếp xuống núi.
Sau khi hai người rời đi không lâu, ngọc thạch nguyên thạch kia đã bị cắt ra.
"Đây là phỉ thúy?" Huyện thừa nhìn lão giả.
Chẳng lẽ người này coi ông ta thành tên ngốc?
Cái trán của lão giả đổ mồ hôi: "Không, không phải."
Tại sao sẽ là ngọc thạch thấp kém nhất?
Cái này bán không được bao nhiêu bạc!
Ôn Gia Phú tương đối lạc quan: "Đại nhân, cái này chỉ là vật liệu thừa, có khả năng thiếu chút nữa sẽ có ngọc chất lượng! Chúng ta đi nhìn lại cái khác được khai thác ra xem thế nào đi!" "Cắt! Nhanh chóng cắt cho ta!" Huyện thừa trực tiếp ném khối ngọc thấp kém vừa bị cắt ra sang một bên.
Cuối cùng, khai thác ra được mấy khối nguyên thạch, nhưng chất ngọc đều là kém đến không thể kém hơn.
Khí lạnh từ lòng bàn chân Ôn Gia Phú bắt đầu bốc lên trên trán!
Hắn ta ngẩng đầu nhìn cả tòa núi, một cái suy nghĩ đáng sợ ở trong đáy lòng hắn ta dâng lên -
Cả tòa núi này sẽ không đều là...
Hắn giật mình một cái, cả người run lên!
Phốc! Hắn nhanh chóng dập tắt cái suy nghĩ vừa bốc lên kia giống như dập tắt ngọn lửa!
Không!
Nhất định sẽ không!
"Cắt, cứ khai thác ra thì cắt hết cho ta!" Huyện thừa xoa xoa mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, tức muốn hộc máu. ...
Huyện nha, Âu Dương Hoài An biết Nạp Lan Cẩn Niên tới, lập tức chạy tới.
Một bước vào trong phòng, hắn ta lập tức kêu rên:
"Thập Thất, huynh thật không phúc hậu! Núi đá kia ta bán sai rồi, ta sai rồi! Ta có tội đáng chết vạn lân! Nhưng mà ta đã bồi thường ba vạn lượng cho tiểu cô nương rồi! Ngươi lại còn muốn hạ mệnh lệnh như vậy? Từ thời thiên cổ tới nay, sông Đức Xa vào mùa xuân bị lũ lụt dau chưa từng được chữa khỏi! Huynh bắt ta trong một năm tìm được biện pháp trị thủy, ta trị như thế nào? Lại nói thời gian một năm, cũng không tích đủ bạc để xây dựng đê!"
Mối nguy nước sông Đức Xa kia, mỗi năm đều tốn mười mấy vạn lượng đi vào nhưng đều là như muối bỏ biển.
Muốn chữa khỏi thì dù thế nào cũng phải mất mấy trăm vạn lượng bạc trắng, ngày đó hắn ta còn âm thầm may mắn, sông Đức Xa này tuy chảy qua huyện Ninh Viễn, nhưng nơi hiểm trở nhất lại ở huyện Hoài Đức, thuộc sự quản lý của huyện lệnh huyện Hoài Đức!
Tại sao hôm nay lại luân chuyển rơi xuống trên người hắn?
Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm trang nói: "Đây là mệnh lệnh của Công Bộ, không liên quan tới bổn vương".
Mắt Âu Dương Hoài An trợn trắng, nếu hắn ta tin Nạp Lan Cẩn Niên thì hắn ta là cái đại đầu quy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận