Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 263: Lại Trúng Độc

Chương 263: Lại Trúng ĐộcChương 263: Lại Trúng Độc
Hắn biết người này sẽ không bỏ qua mình đâu!
"Đại ca, ta nghĩ cách giúp huynh lấy quặng ngọc về, huynh tha cho ta đi!"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái: 'Chuyện quặng Ngọc, ngươi dám nhúng tay và một chút, thì ngươi lập tức đến huyện Đức Hoài xử lý đường sông đi!"
Âu Dương Hoài An lập tức câm miệng.
Hắn không phải Đại Vũ, thật sự không am hiểu trị thủy!
Nạp Lan Cẩn Niên từ đế đô trở về, buổi chiều Ôn Noãn lại được lên núi trị tay cho hắn.
Ôn Noãn bắt mạch giúp hắn xong, phát hiện tay hắn lại về trạng thái giống như trước khi gặp nàng: "Huynh lại trúng độc?!"
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không quá để ý: "Chắc là vậy!"
Ôn Noãn thấy vậy xụ mặt nói: 'Lại trúng một lần nữa, tay này đành phải thật sự phế đi! Thần tiên cũng không cứu trở lại được."
Người này chắc là sẽ không ngốc đến mức đã có một lần lại thêm một lần trúng độc, như vậy chỉ có một nguyên nhân, lần này là hắn mặc kệ để cho trúng độc!
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Dáng vẻ Tiểu nha đầu tức giận có chút khủng bốt
"Lần sau sẽ không!" Hắn sờ sờ cái mũi.
"Liên quan gì đến ta, dù sao lại có lần sau thì ta không trị được, huynh mời người giỏi khác là được."
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
"Tiểu nha đầu, cô có biện pháp nào khiến ta nhìn qua như là không có một cái cánh tay không?”
"Cái này quá đơn giản".
Hai người đi vào nội thất, hai canh giờ sau thì trở ra.
Ống tay áo bên phải của Nạp Lan Cẩn Niên trở lên rỗng tuếchI
Đồng tử Lâm Phong co rụt lại: "Chủ tử, tay người... 2"
"Chém rồi."
"Ta đi đây." Ôn Noãn vẫy tay cáo từ.
"Được."
Ôn Noãn ngồi ở trên lưng Đại Hôi rồi rời đi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn bóng dáng đi xa rồi mới nói với Lâm Phong đang đứng phía sau: "Truyền tin về kinh, nói bổn vương lại trúng độc, tay không giữ nổi, nên đã chém rồi."
"Tuân lệnh." Lâm Phong nhìn ống tay áo trống trơn kia, rốt cuộc là chém thật hay là chém giả?
Ôn Noãn đánh giá Ôn Gia Phú bên kia chắc là đã khai thác ra được một ít ngọc thạch nguyên thạch.
Nàng lại bảo Đại Hôi đưa nàng lên núi nhìn xem.
Nàng đứng lấp ở một tòa núi nhỏ giữa sườn núi, nhìn hình ảnh khí thế ngất trời phía dưới lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Đại Hôi, đi thôi! Đại Hôi nhanh như chớp mang theo On Noãn xuống núi.
Mấy ngày kế tiếp, quặng ngọc thạch bên kia mỗi ngày khai thác ra ngọc thạch đều là ngọc thạch thấp kém, bán đi một lượng bạc một khối chỉ sợ đều không có người muốn.
Thứ ngọc này, những gia đình phú quý mới hay dùng nhiều, loại ngọc thấp kém được mài giũa ra này, cứ cho là có khắc ra hình hoa thì những gia đình phú quý kia cũng chướng mắt, bán cho người nghèo khổ, thì lại bán không được giá, từng phút từng giây đều phải trả bằng tiền công!
Mấy ngày nay Ôn Gia Phú gấp đến độ miệng cũng sinh ra một vòng vết bỏng rộp.
Ngàn vạn lần đừng là toàn bộ đều là ngọc thạch thấp kém!
Hắn ta đã đầu tư mấy ngàn lượng bạc đi vào.
Lấy quặng cũng có nguy hiểm, tiền công mỗi ngày của mỗi người công nhân đều phải một trăm văn.
Hiện tại khai thác ra ngọc thạch đem di bán, cục lớn thì Thương nhân ngọc thạch cũng chỉ thu một lượng bạc cho một khối, còn cục nhỏ thì lại chỉ bán được mấy trăm văn.
Quặng ngọc kia có thể khai thác ra được nhiều hơn ba vạn khối ngọc thạch không?
Cứ cho là có thể, vậy tiên công công nhân không cần tính sao?
Huyện thừa đại nhân cũng gấp đến độ ngủ không yên.
Lại thêm hai ngày khai thác, nếu vẫn là ngọc thạch thấp kém như cũ, thì hắn ta sẽ quyết định những nguyên thạch được khai thác ra sẽ không cắt nữa, mà cứ thế bán nguyên thạch đi.
Như vậy mới có thể kiếm bạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận