Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 264: Menh Hoang Hau

Chuong 264: Menh Hoang HauChuong 264: Menh Hoang Hau
Kinh thành, Thái Hậu nhận được tin tức cánh tay Nạp Lan Cẩn Niên lại lần nữa trúng độc bị phế đi, bất đắc dĩ đành phải chặt bỏ, cứ thế bị hôn mê.
Hoàng Thượng cho truyền thái y, lại phái thái y đi huyện Ninh Viễn, cũng để ba bộ là Mật Thám viện, Hình Bộ, Đại Lý Tự tra rõ việc này, nhìn xem rốt cuộc là ai hạ độc.
Phủ Đại tướng quân, Quách Minh Diễm nghe nói đến việc này, vẻ mặt khó có thể tin: "Toàn bộ tay bị chặt bỏ sao? Sao có thể? Không phải nói đã khôi phục tri giác sao?"
Không được, nàng ta muốn đích thân đi xeml
Lão tướng quân bên trong thư phòng, vẻ mặt Quách đại tướng quân âm trầm: "Cha, việc này cha thấy thế nào? Có thể có gian dối ở đây không?"
"Khó nói." Quách lão Đại tướng quân cũng là một trận đau đầu.
Năm trước Cẩn Vương trúng độc này chính là thiếu chút nữa mất đi tính mạng, toàn bộ thái y của Thái Y Viện bó tay không còn cách nào. Sau đó vẫn là lão thần y cùng Phong tiểu thần y liên hợp lại mới bảo vệ được tính mệnh của hắn, chỉ là cũng không thể thanh trừ hoàn toàn độc tố, mà là áp chế trên cánh tay bên phải.
Ngày đó lão thần y đã nói, nếu mà cái tay kia trong vòng một năm không thể chữa khỏi, thì phải chém bỏ.
Ông ta vừa mới cầu thánh chỉ chỉ hôn Minh Diễm cho Cẩn Vương thì cánh tay Cẩn Vương bị phế đi!
Một Vương gia tàn phế sẽ không leo lên được vị trí kia.
Thiên hạ này là do Quách gia bọn họ bỏ sức ra giành được, vinh hoa này không thể thiếu một phần của Quách gia bọn họ.
Cho nên cô nương Quách gia bọn họ đều là có mệnh được làm Hoàng Hậu!
Mỗi một thế hệ Hoàng Hậu, đều phải là cháu ngoại của Quách gia bọn họ, như vậy mới không uổng công Quách gia bọn họ đời đời con cháu thề sống chết bảo vệ Nạp Lan quốc.
Như vậy mới có thể đảm bảo hậu thế Quách gia vĩnh viễn được hưởng vinh hoa phú quý.
Hiện tại thân thể Hoàng Thượng vẫn rất tốt, một dáng vẻ Trường Thọ, sống thêm mười năm tám năm không thành vấn đề.
Ông ta đã suy xét qua, vài vị hoàng tử lớn tuổi, đã qua tuổi nhi lập, lại thêm mười năm là đã hơn bốn mươi, cứ cho là đăng cơ thì cũng không làm hoàng đế được mấy năm.
Chỉ có thể suy xét ở trong hoàng tử hoàng tôn tương đối trẻ tuổi xem ai có khả năng sẽ bước lên vị trí kia nhất.
Ông ta coi trọng nhất chính là Cẩn Vương tuấn tú như hoa, nhận được thánh sủng, còn được tất cả quan lại kính phục. Ngoài ra còn có Tam hoàng tử thông minh nội liễm, ôn tồn lễ độ, mặt ngoài bất cần đời, Tam hoàng tử đã cưới nữ nhi ông ta làm phi.
Ngoài Cẩn Vương cùng Tam hoàng tử, còn có một người mà ông ta đã nhìn trúng, vốn dĩ ông ta muốn gả Minh Diễm cho hắn.
Chỉ là đứa bé Minh Diễm kia thích Cẩn Vương, nàng ta trở về cũng nói tay Cẩn Vương đã khôi phục tri giác, ông ta mới đi một nước cờ như vậy.
Nếu mà tay Cẩn Vương đã bị chém bỏ, vậy thì việc hôn nhân này...
Dòng chính của Quách gia chỉ có mỗi một cô nương là Minh Diễm, vì vây rất quý giá!
"Phái người đi điều tra một chút việc này là thật hay không, cần phải tận mắt nhìn thấy rõ ràng." Quách lão tướng quân nói.
"Vâng." Quách đại tướng quân cũng biết nữ nhi của mình rất quý giá! Hiện tại toàn bộ Quách gia cũng chỉ có con bé là đích nữ, đó chính là Hoàng Hậu tương lai.
Nếu mà tay Cẩn Vương ... , tóm lại nữ nhi của hắn ta tuyệt đối không thể ga cho một tên tàn phế.
Nắng sớm mới chiếu xuống.
Sáng sớm Đại Hôi đã đón Ôn Noãn lên núi.
Giờ phút này nàng đang cùng Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở trong xe ngựa.
"Chúng ta đi đâu?" Ngày hôm qua người này bảo mình sáng sớm hôm nay lên núi, nói đưa mình đi một chỗ, cũng chưa nói là đi nơi nào.
"Tới rồi cô sẽ biết." Nạp Lan Cẩn Niên không nói, hắn móc một khối ngọc bội từ trong lòng ngực ra, đưa cho nàng.
Ôn Noãn không nhận: "Đây là?"
"Tôi mua một khối ngọc bội giúp cô, để Pháp Hoa đại sư giúp cô tụng kinh khai quang, bảo bình an Trường Thọ." Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng không nhận, thân thể hơi khom lại, cứ thế đeo ngọc bội lên cổ nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận