Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 271: Hỏi Xem Nắm Tay Của Tôi Có Đồng Y Hay Không

Chương 271: Hỏi Xem Nắm Tay Của Tôi Có Đồng Y Hay KhôngChương 271: Hỏi Xem Nắm Tay Của Tôi Có Đồng Y Hay Không
Trong lòng Ôn Gia Phú vui vẻ, loại cục đá màu vàng này, thứ bọn họ deo ra được xem như ngọc thạch có chất lượng tốt nhất, đương nhiên đây là đang so sánh với loại ngọc thạch kém chất lượng, nếu so sánh với ngọc thạch chất lượng cao, nó vẫn là loại ngọc thạch kém chất lượng như cũ.
Ôn Gia Phú lập tức chạy đến nâng cục đá lên.
Ôn Gia Phú vẫy vẫy tay nói với một người đang đứng canh giữ bên cạnh: "Đi tìm một sư phó cắt ngọc thạch về đây!"
"Vâng!"
Rất nhanh người nọ đã dẫn theo một vị sư phụ già quay vê.
Chỗ này có công cụ cắt ngọc thạch, sư phụ già cầm lấy cục đá kia, bắt đầu cắt thật cẩn thận.
Ôn Noãn đóng vai bộ dạng quần chúng ngồi ở chỗ đó, vừa ăn hạt dưa vừa chờ, Nạp Lan Cẩn Niên và Viên Lập đứng đẳng sau nàng.
Ôn Gia Phú ngồi bên cạnh nàng, ông ta giả vờ vô tình tìm hiểu gia thế của nàng.
Ôn Noãn chỉ nói nàng không phải là người ở đây, trong nhà làm buôn bán truyền qua nhiều thế hệ, hôm nay chẳng qua đi ngang qua đây, tò mò đi vào nhìn xem thôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cục đá kia càng cắt càng nhỏ, nhưng mà chẳng hề có chút dấu hiệu nào của ngọc thạch.
Ôn Gia Phú không còn tâm trạng để nói nữa, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm tảng đá kia.
Ôn Noãn vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó cắn hạt dưa như cũ, trong lòng cười lạnh, lần này chắc chắn sẽ làm cho ông biết cái gì gọi là vừa mất phu nhân vừa thiệt quân!
Cục đá càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một cục đá lớn bằng một nắm tay.
Ôn Gia Phú đổ mồ hôi lạnh.
Mẹ nói
Sẽ không xui xẻo như vậy chứt
Nguyên thạch được đào ra mỗi ngày đều có thể cắt được loại ngọc thạch kém chất lượng, hôm nay thời khắc mau chốt, thế mà ngay cả loại ngọc thạch thấp kém cũng cắt không ra?
Viên Lập phấn khởi nói: "Tiểu công tử, đây đúng thật là cục đá! Ha ha ông chủ phải tặng hết số nguyên thạch này cho công tử chúng tôi!"
Ôn Gia Phú ngồi ở chỗ đó với vẻ mặt âm trầm: "Vẫn chưa cắt xong đâu! Cuối cùng cho dù chỉ cắt ra được miếng ngọc thạch to bằng ngón tay cái thì cũng là ngọc thạch!"
Viên Lập cười lạnh: 'A, ông nói đúng!"
Nhất thời mấy người không ai nói chuyện, Ôn Gia Phú trừng mắt nhìn vào miếng ngọc thạch nhỏ bằng nắm tay kia, từ từ biến thành kích cỡ của một quả trứng gà, sau đó nhỏ lại bằng một ngón tay cái, rồi cắt một đao, vẫn chẳng xuất hiện kỳ tích.
Ôn Noãn cắn xong hạt dưa cuối cùng, vỗ vỗ tay, sau đó vung bàn tay lên: "Được rồi, ông đây thắng! Chở hết toàn bộ nguyên thạch này đi cho tal"
"Vâng!" Viên Lập búng tay một cái, lập tức có bốn người nhảy xuống từ hai chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa, dọn nguyên thạch.
Xem ra đã chuẩn bị từ trước, Ôn Gia Phú còn điều gì không rõ?
Đây là chơi bẩn! Mấy người này đã sớm hạ quyết tâm muốn lừa ông ta!
Sắc mặt Ôn Gia Phú trầm xuống: "Từ từ dal Các cậu cố ý lừa tôi! Không thể lấy hết toàn bộ nguyên thạch được, ngoan ngoãn trả cho tôi ba ngàn lượng cho khối vừa được cắt bỏ kia, sau đó các người mau chóng đi đi! Nếu không ngồi xổm trong đại lao, lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!"
Ôn Gia Phú búng tay một cái, hai mươi đại hán sôi nổi đi ra từ sau lều, bao quanh đám người Ôn Noãn.
Đôi tay của bọn họ vòng ở trước ngực, căng mặt, lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói gì.
Lực uy hiếp mười phần!
Ôn Gia Phú đắc ý dào dạt nói: "Ba ngàn lượng, cậu có trả hay không?"
Mấy chuyện lỗ vốn từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ gặp, toàn là ông ta lừa người khác lỗ vốn!
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn nghiêm lại: "Sao? Tiểu gia tôi đây thắng, ông không muốn công nhận? Khó mà làm được! Chưa có ai dám ghi nợ tôi, nếu ông dám cản, hỏi thử xem nắm tay tôi có đồng ý hay không!"
Ôn Noãn vung tay lên: "Dọn hết mấy cục đá này đi cho lão tử! Ta xem ai ngăn được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận