Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 277: Cho Vay Cũng Được

Chương 277: Cho Vay Cũng ĐượcChương 277: Cho Vay Cũng Được
"Haiz, sao bà lại đánh đuổi người chứ! Nếu không phải Đại Lang gặp nạn, cũng không còn cách nào thì tôi cũng sẽ không đến mượn bài! Đều là người một nhà..." Ông Ôn nhảy lên chạy ra ngoài.
Không biết từ lúc nào đã có rất nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt.
Mọi người đang thảo luận với vẻ mặt như xem kịch vui.
"Nghe nói Đại phòng nhà họ Ôn phải bồi thường vài vạn lượng đó! Ông Ôn đến đây là để mượn bạc của nhà lão Tứ?"
“Ngươi nói xem bạc này có mượn được không?”
"Khó nói lắm, không thấy Vương thị không cho mượn sao?"
"Lão cha tự mình đến mượn, Ôn Gia Thụy nhặt được ngọc thạch đã giàu to, mua nhà, mua đất, thế mà không cho mượn thì cũng không có lương tâm chút nào!"
"Chắc là sẽ cho mượn! Nếu không cho mượn thì khác gì nhìn cả nhà lão Đại đi tìm cái chết! Như thế thì cũng quá lạnh lùng!"...
Ôn Noãn đi ra thấy có nhiều người như vậy, trong lòng cũng cười lạnh, đến mượn bạc mà có thể kéo đến nhiều người vậy sao?
Đây là đang muốn dùng dư luận ép bức nhà bọn họ cho mượn bạc?
Nếu bọn họ không cho mượn thì có phải thôn dân sẽ nói Ôn Gia Thụy bất hiếu, lạnh lùng vô tình, vì lợi ích riêng mà không nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, ... Những lời gì khó nghe nhất đều sẽ nói ra, biến thanh danh nhà bọn họ trở nên tồi tệ?
Triều đại này lấy hiếu để trị thiên hạ, chú ý thiên hạ đều là cha mẹ.
Ôn Noãn kéo Vương thị đang bức xúc lại, nàng lớn tiếng nói với ông Ôn: "Ông nội, nhà của cháu không có nhiều bạc đến vậy để cho mượn, bạc của nhà cháu đều đã dùng để xây nhà ở rồi.
Bạc có được từ việc bán ngọc nguyên thạch, vì để tránh gây họa lên nhà của cháu cũng không dám dùng, đang chuẩn bị đưa trở về nha môn cho Cẩn Vương, nếu ông nội muốn thì cháu vẫn có thể đưa cho ông."
Tay chân ông Ôn bị đánh cho bị thương nên đau nhức, nghe lời này trong lòng đã vui vẻ: "Vẫn là Noãn nhi hiểu chuyện, người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhaul"
Ôn Noãn mỉm cười: "Nhưng số bạc này cháu đưa cho ông, cũng mời bà con làm chứng, nếu ngày nào đó có người của Cẩn vương đến cửa nhà cháu đòi bạc thì mọi người làm chứng là toàn bộ số bạc mà nhà cháu đã bán từ việc bán ngọc thạch nguyên thạch đã đưa hết cho ông nội của cháu, để trả số nợ mà đại bá đang thiếu Cẩn vương! Nếu không cháu lo lắng nhà cháu không có bạc để trả thì sẽ phải đi tù!"
"Được! Tôi đến làm chứng cho!" Vợ Hữu Tài lớn tiếng nói.
“Tôi cũng làm chứng!"
Ôn Noãn nhìn ông Ôn mỉm cười: "Ông nội, vậy số bạc kia ông có muốn lấy không? Hiện tại cháu sẽ đi lấy cho ông?”
Nét mặt ông Ôn cứng đờ, lấy bạc của Cẩn vương để trả nợ cho Cẩn vương?
Nghĩ đến tình hình Đại Lang từ trong tù đi ra, ông có cảm giác như muốn chết!
"Quên đi, quên đi, số bạc kia cháu mau chóng đưa vào nha môn đi, tránh cho rước họa vào thân! Cẩn vương kia, người dân thường như chúng ta không thể trêu vào!" Ông Ôn nói xong, mang vẻ mặt xám xịt rời đi.
Hỏi Quế Chi lấy bạc dùng để xây nhà? Ông cũng không có mặt mũi đó, dù sao nhà của ông cũng vẫn chưa có bán! Căn nhà để người ta ở còn chưa xây xong!
Ôn Noãn nhìn những người dân ồn ào: "Các thúc, các thím, mọi người ở cạnh nhà của cháu, mọi người có nhặt được mười lượng bạc trên đất không? Nhà của cháu không thấy mười lượng bạc đâu, đó là bạc của Cẩn vương, nếu nhặt được thì hãy nhanh chóng lấy ra! Không thì tìm giúp cháu với! Nếu không đến lúc đó cháu chỉ có thể nói mười lượng bạc đó đã đánh mất, cũng không biết ai nhặt, cháu không biết Cẩn vương có cho người điều tra cả thôn hay không?”
Điều tra cả thôn?!
Nói đùa gì vậy!
Những thôn dân vừa nghe xong đã vội chạy như ong vỡ tổ.
"Tôi không có nhặt được, cháu đừng có đổ cho tôi! Tôi chỉ mới vừa đi đến, đừng nói bạ, ngay cả tiền đồng cũng chưa thấy quái"
"Tôi cũng không thấy! Đừng nghĩ nó nằm ở trên người tôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận