Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 279: Ôn Uyển Chào Tạm Biệt

Chương 279: Ôn Uyển Chào Tạm BiệtChương 279: Ôn Uyển Chào Tạm Biệt
Ôn Noãn đang ở trong sân rửa rau củ, cửa cổng bị gõ vang.
Ôn Noãn vội chạy nhanh đi mở cửa.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng ở ngoài cửa như chi lan ngọc thụ(1), trên tay của hắn là hai con cá trắm cỏ lớn được buộc bởi dây rơm.
Ôn Noãn!
(1) Người tài giỏi, ưu tú.
"Tiểu nha đầu, trưa nay ăn cá hầm cải chua được không?"
Mùi hương của cải chua này thật sự không tel
"Được." Ôn Noãn nhận lấy hai con cá lớn còn sống, nàng nghiêng người tránh sang một bên để hắn đi vào.
Nạp Lan Cẩn Niên đi vào liền rửa tay rồi ngồi xuống ở trong sân.
Hắn tự pha cho mình một ấm trà vừa uống trà vừa nhìn Ôn Noãn thành thạo giết cá, cắt cá thành từng miếng.
Ôn Noãn vừa xử lý xong hai con cá lớn, nàng ướp muối, cửa cổng lại bị gõ, Ôn Noãn nhân tiện nói: "Thập Thất ca, huynh mở cửa giúp tôi với."
Hiện tại Đại Hôi đã dẫn theo Tiểu Bạch vào núi, chưa đến giờ cơm sẽ không trả về, không có sói mở cửa đúng là phiền phức!
Con sói kia có vợ liền quên mẹ, mỗi ngày chỉ lo dẫn vợ mình lên núi chơi!
Nạp Lan Cẩn Niên cũng nghe lời đứng dậy di mở cửa.
Ôn Uyển ngày mai sẽ đi vào kinh thành, nên hôm nay nàng ta cố ý đi đến tạm biệt mấy tỷ muội Ôn Nhu.
Ôn Uyển nghe được huyện thừa phu nhân nói về các chuyện riêng tư của các gia đình giàu có, điều này cũng đã gợi ý cho nàng ta, có đôi khi chung sống tốt với mấy tỷ muội trong nhà cũng là chuyện rất quan trọng, vào những lúc quan trọng nói không chừng sẽ là sự giúp đỡ tốt cho mình.
Nhất là khi nàng ta muốn bước vào cái vòng tròn cao quý trong kinh thành kia, thì nàng ta càng phải toàn diện mọi mặt một chút, cũng phải nghĩ xa một chút.
Lỡ như...
Nếu không có mối quan hệ tốt với tỷ muội, như vậy cũng sẽ có hại cho nàng ta không phải sao?
Cổng vừa mở ra, Ôn Uyển nở nụ cười, sau đó nụ cười cũng cứng đờ, mắt mở thật lớn, sự hoảng sợ trong mắt của nàng ta cũng không hề che giấu được.
Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, trên mặt Ôn Uyển phiếm hồng, nàng ta cúi đầu, véo áo hành lễ: "Công tử, đây là nhà họ Ôn đúng không?"
Tim của nàng ta đập bịch bịch, vị công tử này là ai? Sao lại xuất hiện ở trong này.
Dáng vẻ cũng quá tuấn mỹ, quả thật còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Còn có cả cách ăn mặc của hắn, khí chất cao quý cùng phong thái này, chắc đây không phải là người bình thường, phong thái tự nhiên này chỉ có xuất thân từ phú quý mới có thể dưỡng thành.
Nàng ta chưa từng gặp qua nam tử nào xuất chúng như vậy!
Công tử huyện thừa, hay biểu ca Tống Cẩm Hâm nhà bà cô cũng không có phong thái này của hắn.
Tâm tư của Ôn Uyển trong nháy mắt đã quay trở lạil
Nàng ta lập tức nhớ đến Thập Thất công tử trong miệng của Quách Thiến Nil Nạp Lan Cẩn Niên liec nhìn nàng ta một cái, hắn lạnh lùng không nói gì, xoay người đi vào trong sân.
Ôn Uyển: "..."
Nàng ta lặng lẽ nhìn bóng dáng tuấn mỹ cùng dáng người thanh nhã cao lớn của đối phương, tấm lưng kia không chỉ đẹp mà còn có khí chất vô cùng lớn!
Nhưng mà ánh mắt của Ôn Uyển lướt đến bàn tay phải trống không của hắn, đồng tử cũng co rụt lại:
Đáng tiếc-
Người giàu có thì sao? Cũng chỉ là một người tàn phết
Khó trách lại xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh này, có lẽ đã bị gia tộc vứt bỏ.
Điều này rất hay xảy ra ở những gia đình giàu có.
Nghĩ đến đây, sự bất ngờ vừa rồi của Ôn Uyển cũng phai nhạt.
Nàng ta nhẹ nhàng bước theo sau, đi vào trong, trên khuôn mặt tươi sáng và kiêu diễm nở ra nụ cười mà nàng ta cho là đẹp nhất: "Noãn nhị, trong nhà có khách sao? Vị công tử này là?"
Giọng nói dịu dàng êm tai, giống như chim hoàng anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận