Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 283: Quay Về Hà Gia Thôn

Chương 283: Quay Về Hà Gia ThônChương 283: Quay Về Hà Gia Thôn
Vừa hay thấy Vương thị hâm mộ nhìn đội ngũ tiễn đưa, Chu thị không nhịn được đi qua, cười nói: "Đại tỷ, ngươi cũng tới đưa Uyển Nhi sao? Uyển nhi nhà ta có phải rất lợi hại hay không? Mọi người đều nói nàng đứng đầu toàn bộ huyện, còn nói nếu mà nàng có cơ hội được Hoàng Thượng ban thưởng, thì sẽ câu Hoàng Thượng cho ta một cái danh hào cáo mệnh phu nhân đấy!"
Mắt Vương thị trợn trắng: "Còn không phải chỉ là đi tham gia tranh cử, có gì đặc biệt hơn người! Đừng chắn con đường của ta, ta còn đang vội vàng về nhà."
Chỉ là đi tham gia tranh cử, có thể tiến vào hay không đều không chắc chắn, nhưng mà Noãn Nhi thì lại khác.
Ngày hôm qua Thập Thất nói, Noãn nhi lập công lớn, được Hoàng Thượng ban thưởng, ban phong làm Hương Quân, còn ban cho một tòa nhà lớn ở phủ thành.
Thánh chỉ rất nhanh sẽ đến, còn nói nàng vào kinh tạ ơn ở thiên thu yến.
Đó là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ mời Noãn nhị, lúc này mới ghê gớm!
Nghĩ đến đây Vương thị đồng tình liếc mắt nhìn Chu thị một cái.
Vợ Nhị Lại Tử ở bên cạnh không nhịn được châm chọc nói: "Ôi, có gì đặc biệt hơn người sao? Đây chính là chuyện lớn quang tông diệu tổ! Uyển nhi không chỉ mang đến quang vinh cho Ôn gia thôn, còn cho toàn bộ Ninh Viễn huyện, mang đến quang vinh cho Ninh Hoài phủ! Bà nói có gì đặc biệt hơn người sao? Bà cảm thấy không có gì ghê gớm, cũng không thấy nhà bà có một người ghê gớm như vậy? Người một nhà toàn ôn thần!"
Vương thị phi một tiếng: "Cháu gái tôi còn có thể có tiên đồ nhiều hơn thế này! Cứ chờ xem!"
Lúc này dòng người lại đi về phía trước một ít, Vương thị có đường có thể đi rồi, ba ấy cũng lười phải so đo với mấy người này, cứ thế tránh ra.
Vợ Vĩnh Phúc ở sau lưng bà ấy phi một tiếng thấp giọng nói: "Mấy đứa cháu gái của bà ta không phải bị từ hôn, thì chính là con dâu nuôi từ bé, còn có tiền đồ sao? Tiền đồ cái rắm! Không giống Uyển nhi vừa thấy chính là người có phúc khí, không có đứa ôn thần kia liên lụy, lập tức là có thể bay lên đầu cành. Về sau à, bà chờ hưởng phúc đi! Khi đó cũng đừng quên hàng xóm chúng tôi nhé-"
Tức phụ Nhị Lại Tử gật đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn bóng dáng Vương thị: "Nữ nhi bà ta không sinh được trứng chắc là cũng sẽ bị hưu, toàn gia quả thật là ôn thần, ai cưới khuê nữ nhà bà ta làm vợ thì người đó xui xẻo!"
"Chẳng thế thì không à, đồ sao chổi! Hà gia trước kia có gia cảnh cũng không tệ lắm, bởi vì cưới Ôn Gia Mỹ mà hiện tại cũng xuống dốc! Thật đúng là ôn thân! Mẹ Gia Phú, may mắn ngày đó bà đuổi cả nhà này đi, nếu không nào có vinh quang của hôm nay?"
Chu thị hơi hơi mỉm cười: "Tôi cũng sợ, nhưng đành bất đắc dĩ, mọi người không cảm thấy tôi nhẫn tâm tuyệt tình là được."
Vợ Nhị Lại Tử lập tức nói: "Làm sao có thể thế được, loại ôn thần này nên bị mọi người đuổi đánh! Nếu tôi mà là thôn trưởng thì đã đuổi bọn họ ra khỏi thôn! Từ khi bọn họ dọn đến cuối thôn, ở gần nhà tôi, khiến nhà tôi đến một mẫu ruộng cuối cùng cũng phải bán đi! Thật là xúi quẩy!"...
Hai người dùng hết sức lực nịnh bợ lấy lòng.
Chu thị nhìn bóng dáng Vương thị vội vàng rời đi, trong lòng càng thêm đắc ý!
Vương thị?! A -
Rất nhanh thôi bà ta sẽ không có tư cách so với mình!
Về sau bà cũng lười phải trả lời Chu thị!
Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy chờ người tiễn đưa tan đi, mới đánh xe bò đi Hà gia thôn. Đường Hà gia thôn xóc nảy, Ngô thị cố ý cầm hai chăn bông cũ lót ngồi cho Ôn Gia Mỹ cùng On Noãn. Một người là phụ nữ có thai, một người là bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, thật sự không chịu được giày vò. Lần trước Ôn Noãn về đến nhà, Ngô thị thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn đã có chút xanh xao.
Lần này tới Hà gia thôn, so với lần trước còn muộn hơn một chút, rất nhanh đã đến giữa trưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận