Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 284: Hổ Phụ Vô Khuyển Tử

Chương 284: Hổ Phụ Vô Khuyển TửChương 284: Hổ Phụ Vô Khuyển Tử
Ba người ở ngoài phòng đã nghe thấy được một trận nói cười vui sướng, còn có một giọng nữ trẻ tuổi.
Thời gian này đúng là thời gian chuẩn bị nấu cơm, trong nhà cửa lớn lại đóng chặt có chút kỳ quái.
Ở trong thôn, khi trong nhà có người, rất ít nhà đóng kín cửa, để như vậy sẽ thuận tiện cho bà con hàng xóm tới chơi.
Nhà Ôn Noãn là bởi vì ở tại cuối thôn, láng giềng lại gần sau núi, lo lắng có lợn rừng và một vài thứ xông tới nên mới có thể đóng cửa cả ngày.
Hơn nữa nhà nàng là "Phúc địa", đóng cửa lại bởi vì thật sự có điều muốn giấu!
Ôn Gia Mỹ có chút kinh ngạc: "Trong nhà có khách tới sao?"
Bà ấy đang muốn gõ cửa, Ôn Noãn lại giữ tay tiểu cô lại.
"Tiểu cô, từ từ, nghe một chút bên trong là người nào tới rồi lại nói."
Tuy rằng Ôn Gia Mỹ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghe Ôn Noãn nói mà không lập tức vào nhà.
Bên trong phòng ở trong viện, giọng nói của một nữ tử trẻ tuổi vang lên: "Nương, quần áo này được làm thật tốt! Vải dệt cũng rất mềm mại, cảm ơn mẫu thân. Sau khi bảo bảo được sinh ra nhất định rất thích."
Nương? Ôn Gia Mỹ có chút kỳ quái, tướng công là con trai độc nhất, ba đời đơn truyền, hắn ta không có huynh đệ tỷ muội, là ai gọi mẹ chồng của mình là nương?
Lúc này giọng nói Tưởng thị vang lên: "Đây là quần áo ta làm cho kim tôn, tất nhiên phải sử dụng nguyên liệu tốt nhất."
"Nương thật tốt, con thay hài tử cảm ơn bà nội! Đại bảo, con có một bà nội đối xử với con rất tốt! Về sau trưởng thành nhớ rõ phải hiếu thuận bà nhé!" Phụ nhân trẻ tuổi vuốt bụng hơi hơi phồng lên rồi mỉm cười nói.
Lúc này hài tử trong bụng đá nàng ta một cái, nàng ta không nhịn được "Ai u" một tiếng.
"Làm sao vậy?" Tưởng thị căng thẳng đứng lên.
Hà Hoán Hồng cũng căng thẳng ôm lấy nàng ta: "Làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Phụ nhân trẻ tuổi vui mừng nói: "Không phải, là hài tử, tướng công, hài tử vừa rồi đá thiếp! Rất dùng sức!"
Hài tử trong bụng hiện tại đã hơn năm tháng, đã động được rồi.
"Thật sự sao, để ta sờ sờ, đá chỗ nào?" Hà Hoán Hồng đặt tay ở trên bụng phụ nhân, vẻ mặt vui mừng nói.
Tưởng thị ở bên cạnh cũng rất vui mừng: "Hài tử nhỏ như vậy mà có sức lức như thế, nhất định là nam hài tử! Năm đó mẹ mang thai Hoán Hồng, khi Hoán Hồng đá mẹ cũng rất dùng sức."
Phụ nhân mỉm cười: "Hổ phụ vô khuyển tử!"
Hà Hoán Hồng: "Ha ha... , không sai, hổ phụ vô khuyển tử!"...
Trong phòng một trận nói cười vui mừng, ngoài phòng sắc mặt Ôn Gia Mỹ tái nhợt đến dọa người.
Ôn Gia Thụy tức giận đến nỗi cả người phát runl
Một chân Ôn Noãn đá văng cửa gỗ.
Một phiến ván cửa bay lên,"Phanh" một tiếng thật mạnh rơi xuống ở trước mặt ba người.
Tiếng cười trong phòng đột nhiên im bặt.
Hình ảnh ấm áp kia khiến hai mắt Ôn Gia Mỹ đau đớn.
Nước mắt lập tức rơi xuống. Hà Hoán Hồng bảo vệ một vị phụ nhân ở sau lưng.
Nhìn cửa gỗ trên mặt đất, một dáng vẻ kinh hồn chưa định.
Mũi chân Tưởng thị bị cửa gỗ đập đến, một con mắt cũng bị một khối đầu gỗ nhỏ bay ra bắn vào, đau đến nỗi bà ta phải ngồi xuống đất, một tay che chân lại, một tay che đôi mắt lại, nước mắt không ngừng chảy ra.
Trời ơi, mắt bà ta rất đau, sẽ không mù chứ?
Không được!
Ôn Gia Thụy vọt đi vào đầu tiên, vung nắm đấm lên nhằm vào Hà Hoán Hồng.
"Trời ơi! Giết người! Đánh người rồi!" Tưởng thị sợ tới mức thất thanh thét chói tai, cho dù đau vẫn vội vàng nhanh chóng bò dậy chạy đi!
Phụ nhân trẻ tuổi ôm bụng chạy sang một bên, cũng là sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cao giọng kêu to: "Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người!"
Ôn Noãn đỡ Ôn Gia Mỹ đi đến.
Nàng lạnh lùng nhìn Tưởng thị: 'Đôi mắt của bà nội thông gia vẫn tốt chứ?"
Một con mắt không hề che lại kia của Tưởng thị đối diện với ánh mắt như đông lạnh của Ôn Noãn, sắc mặt trắng nhợt.
Lúc này bà ta mới phát hiện là Ôn Gia Mỹ cùng đại ca nàng ta đã trở lại!
"Chính là... Chính là hai ngày này giống như đột nhiên tốt lên một ít, có thể thấy rõ mọi thứ." Ánh mắt Tưởng thị lập loè.
Ôn Noãn hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn không biết mắt mù sẽ đột nhiên tốt lên, che giấu nhiều năm như vậy cũng làm khó bà rồi! Rất mệt phải không?"
Tưởng thị: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận