Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 292: Tới Chứng Thực

Chương 292: Tới Chứng ThựcChương 292: Tới Chứng Thực
Ôn Noãn nghe xong cũng không khách khí: "Có thể giúp được bá tánh ở biên giới là tốt rồi. Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước."
Lúc này Lâm Phong đến bẩm báo: "Chủ tử, Quách cô nương và Đường phó tướng cầu kiến, nói có tin tức tốt truyền đến từ lầu canh Tây Bắc."
Ánh mắt Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng: "Sắp xếp một chút."
"Vâng!" Lâm Phong lập tức lui xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, ánh mắt lạnh lẽo đã sớm không còn tồn tại nữa: "Nha đầu, làm phiền cô một chút."
Nạp Lan Cẩn Niên dẫn theo Ôn Noãn đi vào một ngọn núi giả, hắn đẩy nhẹ một tảng đá, lộ ra một mật đạo tối đen.
Tối tối, không chút ánh sáng, giống như một hang động đen ngòm.
"Đi theo tôi." Nạp Lan Cẩn Niên dẫn đầu đi xuống trước.
Ôn Noãn nhướng mày, sau đó đi theo phía sau hắn tiến vào đường hầm.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên bước vào, đi được vài bước, đã ngừng lại, duỗi tay chuyển động một chút cơ quan trên vách tường, đóng cửa động lại.
Thoáng chốc, bốn phía càng tối hơn.
Nhất thời Ôn Noãn không thể nhìn thấy, trực tiếp đụng vào người hắn.
Ôn Noãn không nhịn được mà xoa xoa cái mũi, trong lòng chửi thầm: Xương cốt của người này cứng thật!
"Cẩn thận."
Một tay Nạp Lan Cẩn Niên đỡ bả vai nàng, trong bóng đêm đôi mắt của hắn vẫn có thể thấy rõ khung cảnh phía trước như cũ: “Đụng đau không?”
"Vẫn ổn." Ôn Noãn cũng không thèm để ý.
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì nữa mà kéo tay nàng: "Đi theo tôi đi."
Qua nửa tiếng sau, Ôn Noãn đã ở trong một gian phòng dành cho khách.
Nàng nhìn nam tử trước mắt, khóe miệng không nhịn được mà nhếch nhếch, quá giống!
Nếu không phải nàng quá quen với thân thể của hắn, chỉ nhìn mặt, cũng có thể nhận lầm người.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy Ôn Noãn trừng mắt dùng sức nhìn thân thể của người ở trước mặt, huyệt Thái Dương của hắn hung hăng nhảy nhảy.
"Khụ khụ, có thể bắt đầu rồi!" Nạp Lan Cẩn Niên nói xong, lập tức xoay người đi vào bên trong.
Không thấy đâu!
Ôn Noãn sực tỉnh người lại, nhanh chóng cầm ngân châm đã chuẩn bị xong ở một bên lên châm cứu cho "Nạp Lan Cẩn Niên số 2" trước mắt.
Khi Lâm Phong dẫn theo Quách Minh Diễm và Đường tướng quân tiến vào, thì thấy một màn như vậy.
Nạp Lan Cẩn Niên trần trụi nửa người đưa lưng về phía bọn họ, Ôn Noãn cắm châm ở sau lưng hắn.
Đã cắm rất nhiều châm.
Điều hấp dẫn người ta nhất chính là, hắn không có tay phải, toàn bộ cánh tay đã bị chặt đứt từ vail Trên vai, giờ phút này được bọc một lớp băng gac thật dày.
Đồng tử Quách Minh Diễm co rụt lại!
Tay Cẩn Vương thật sự nghiêm trọng đến mức phải chém toàn bộ cánh tay!
Nạp Lan Cẩn Niên số 2 quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái, cặp mắt lạnh băng kia vẫn đạm bạc như mọi lần: "Chuyện gì?"
Ôn Noãn: "..."
Ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc?
Sao hắn có thể làm được?
Đường tướng quân sực tỉnh người lại từ cơn khiếp sợ và tiếc hận, lập tức trả lời: 'Bẩm Thập Thất gia, bồ câu Tây Bắc đưa thư về, nhóm lầu canh đầu tiên đã thành công cản trở đợt cướp đoạt của Tây Bắc Đột Quyết, cứu toàn bộ bá tánh trong thôn, bảo vệ tính mạng của thôn dân và tài vật! Hơn nữa thôn dân còn bắn chết hơn mười người Đột Quyết ở trong lầu canh"
Đây là chuyện xưa nay chưa từng col
Năm vừa rồi thôn nào có người Đột Quyết tiến vào, không bị giết sạch, thì chắc chắn cũng bị cướp sạch!
Lầu canh này quả thật quá lợi hại.
Quách Minh Diễm vẫn luôn trừng mắt nhìn mặt Nạp Lan Cẩn Niên, không nói gì.
Nàng vẫn không thể tin được.
Nàng muốn nhìn thử xem có phải là Nạp Lan Cẩn Niên thật hay không.
Nạp Lan Cẩn Niên số 2 nhấch môi, lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt hiện ra sự lạnh lẽo, giọng nói như sương: "Nhìn đủ chưa?"
Trái tim Quách Minh Diễm nhảy dựng, phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Thập Thất gia, cha tôi muốn mở rộng lâu canh ở biên giới Nam Cương, không biết ý của Thập Thất gia thế nào?"
Tin tức như vậy chắc hẳn Cẩn Vương đã sớm nhận được, không thể trở thành lý do cầu kiến, cho nên nàng ta đã sớm suy nghĩ tốt, nên nói thế nào.
"Việc này nói sau, ta phải thi châm, không còn chuyện gì, vậy các người lui ra đi!" Nạp Lan Cẩn Niên không kiên nhẫn nói.
"Vâng."
Hai người đã quen với sự lạnh lùng của hắn, lần này có thể triệu kiến lúc đang thi châm, đã khiến bọn họ cảm thấy nằm ngoài ý muốn!
Hai người cung kính lui ra ngoài.
Ôn Noãn nhổ hết châm trên người Nạp Lan Cẩn Niên số 2 ra.
Nạp Lan Cẩn Niên bước ra.
Nạp Lan Cẩn Niên số 2 đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo vào, xé da mặt xuống cung kính hành lễ: "Chủ tử."
Giọng nói khôi phục bình thường.
Ôn Noãn tò mò đánh giá hắn!
Nhân tài!
Nàng muốn học bản lĩnh thay đổi giọng nói này!
"Lui ra đi!" Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Nạp Lan Cẩn Niên số 2: "..."
Lúc nãy hắn làm chưa tốt ở điểm nào sao?
Nạp Lan Cẩn Niên lại liếc mắt nhìn hắn một cái: Còn không mau lui ra? Muốn ở lại đây làm gì? Lưng Nạp Lan Cẩn Niên số 2 cứng đờ, nhanh chóng cung kính lui xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận