Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 293: Cau Ca

Chuong 293: Cau CaChuong 293: Cau Ca
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên số 2 rời khỏi đây, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, ánh mắt lạnh như băng là một mảnh ấm áp: "Tháp canh là cô lại lập công lớn, công lao lần này đợi đến thiên thu yến trực tiếp diện thánh lĩnh thưởng đi."
Ôn Noãn tò mò hỏi: "Huynh nói sẽ được ban thưởng cái gì đây?"
Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Cô nghĩ muốn cái gì?"
Ôn Noãn: "Trăm vạn lượng vàng!"
Khóe miệng của Nạp Lan Cẩn Niên giật giật: "Tiên đồ!"
Ôn Noãn gật đầu: "Tôi chính là có tiền đồ như vậy đấy!"
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Ôn Noãn vẫy tay: "Nếu không có việc gì thì tôi đi đây! Tối nay nấu đồ ăn ngon cho huynh!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua sắc trời, nhanh như vậy đã qua một cái buổi chiều.
"Tôi đưa cô, tối nay tôi muốn ăn cá hầm ớt."
"Không có cá."
"Trong hồ có, chúng ta đi câu hai con đi." Trong ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên hiện lên tia sáng.
Ôn Noãn nhíu mày, thích ăn cá như vậy sao?
Thôi, nể tình hai con ngựa và một chiếc xe ngựa có tác dụng giống như giấy thông hành, câu cá thì câu cá thôi!
Cô rất giỏi câu cái
Quách Minh Diễm vẫn chưa rời đi, nàng ta ở ngoài cổng, chờ Ôn Noãn xuất hiện, hỏi một chút về tình hình của Nạp Lan Cẩn Niên, nhưng mà một lần chờ chính là một buổi chiều.
Nàng ta có chút buồn bực vì sao lâu như vậy vẫn không xuất hiện.
Nghĩ đến bóng dáng vừa nhìn thấy, hiện tại nàng ta mới biết được mỗi lần nông nữ hạ tiện kia châm cứu cho Cẩn Vương, Cẩn Vương đều phải cởi quần áo.
Thật là quá không biết xấu hổ, một nữ tử cũng học loại thuật châm cứu này!
Chuyên môn giúp nam nhân châm cứu, nàng mưu đồ là cái gì?
Nghĩ đến đây, nàng ta có chút không bình tĩnh, nàng ta kéo bông tai trên tai mình xuống, sau đó gõ cửa.
Bên hồ.
Ôn Noãn câu nửa canh giờ đều là câu được cẩm lý, không có một con có thể ăn.
Nàng nhịn không được mà nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên đang thong dong thả một thùng cá cảnh ở bên cạnh: "Trong hồ này thật sự có nuôi cá sao? Tôi nói không phải là cá cảnh! Cá này không thể ăn!"
Sắc mắt của Nạp Lan Cẩn Niên không hề thay đổi, hắn gật đầu nói: "Đương nhiên!"
Ôn Noãn lộ vẻ mặt buồn bực: "Có? Sao tôi câu nửa ngày vẫn không câu được một con nào? Vận khí này cũng quá tệ!"
Nạp Lan Cẩn Niên nghiêm túc gật đầu: "Tôi câu được còn nhiều hơn, đều là cá cảnh cả, vận may còn tệ hơn cả côt"
Ôn Noãn: "..."
Đây có được xem là an ủi không? "Mặt trời sắp xuống núi rồi, không còn kịp nữa, lần sau huynh lại ăn cá sau đi! Tôi muốn xuống núi."
"Được!"
Vậy lần sau câu tiếp đi!
Hai người buông cần câu xuống, chuẩn bị xuống núi.
Quách Minh Diễm lấy cớ rớt một chiếc bông tai nên trở về tìm, sau đó nhìn thấy cảnh tượng ở bên hồ này.
Mặt trời chiều ngã về tây, ráng màu đầy trời, khắp đất trời nhiễm đầy màu vàng kim của ánh mắt trời.
Một người tuấn tú đoan trang, một người xinh xắn lanh lợi, sóng vai nhau ngồi ở ven hồ thả câu.
Không biết nữ tử kia nói gì đó, sắc mặt nam tử có chút nghiêm túc, nhưng mà khi nữ tử quay mặt sang bên khác, hắn lại khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm tuyệt đẹp.
Nụ cười như vậy, nàng ta chưa bao giờ gặp quai
Hình ảnh ấm áp đến mức làm Quách Minh Diễm cảm thấy chói mắt!
Cẩn Vương là nam nhân Hoàng Thượng tứ hôn cho mình, là nam nhân của nàng tal
Tiện nhân kia dựa vào đâu mà ngồi ở bên người hắn?
Cho dù tay hắn đã chặt đứt!
Cho dù cha và ông nội của mình sẽ không tiếp tục đồng ý để mình gả cho hắn thì nàng ta cũng sẽ không từ bỏ hắn!
Nàng ta đã sử dụng hứa hẹn mà ông cố nội của mình dùng mạng đổi với tiên hoàng, nàng ta sẽ không bao giờ nhường cho người khác!
Sắc mặt của Quách Minh Diễm có một chút dữ tợn.
Thấy hai người bọn họ đứng lên, nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt.
Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noãn quay người lại thì thấy Quách Minh Diễm đứng ở tàng cây cách đó không xa.
Ôn Noãn không có biểu cảm gì.
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: "Sao cô còn ở nơi này?"
Quách Minh Diễm vén áo thi lễ: "Bẩm Thập Thất gia, tôi làm rơi một chiếc hoa tai nên trở về tìm."
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì nữa, nói với Ôn Noãn: "Đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận