Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 309: Lần Lượt Vào Thành

Chương 309: Lần Lượt Vào ThànhChương 309: Lần Lượt Vào Thành
Đám người Ôn Thuần tuy lo lắng nhưng họ biết bản họ có đi cùng cũng không giúp được gì, cho nên cũng biết điều mà không đòi đi theo
Ôn Noãn nói với Ôn Thuần: "Đại ca, huynh đi đến phố Ngự Kim tìm Thường phu nhân nói cho bà ấy chuyện này."
Bán thuốc giả cho quân doanh là chuyện rất lớn! Ôn Noãn không dám lơ lài
Cha của Lương Tử Vận là tri phủ, là người đứng đầu của phủ Giang Hoài, huyện Thường Viễn cũng nằm trong phạm vi quản lý của ông ấy, việc này nói không chừng ông ấy cũng biết.
Ôn Thuần gật đầu: "Huynh sẽ lập tức đi."
"Nhị ca, huynh dẫn hai đường tỷ quay về nhà bọn họ trước rồi hãy quay vê nhà chúng ta!"
"Được!"
Ba chiếc xe ngựa chia ra ba đường.
May mắn Ôn Thuần cùng Ôn Hậu vì phải thường xuyên lên phủ thành nộp bài tập nên gần đây cũng đã học xong cách lái xe ngựa.
Vào lúc sẩm tối.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thức ăn trên bàn, hắn nhìn về phía Đại Hôi: "Đồ ăn này không phải nha đầu kia làm?”
Đại Hôi lắc đầu: Tiểu tỷ tỷ không có ở nhà! Đồ ăn cũng ăn không ngon.
Nạp Lan Cẩn Niên rời bàn ăn đi đến một chiếc bàn khác, hắn mở ra quyển sách da ra mắt liếc nhìn Tiểu Hắc một cái.
Tiểu Hắc lập tức chạy đến dừng ở trên mặt bàn.
Sau nửa canh giờ, Nạp Lan Cẩn Niên đọc ra được một câu: Tỷ tỷ không có ở nhà, nhị bá của tỷ tỷ gặp chuyện không may, nên bọn họ đã đi đến huyện Thường Viễn để cứu người.
Đây là nó đã nghe được từ nhà của tiểu tỷ tỷ.
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: Huyện Thường Viễn cách huyện Ninh Viễn rất xa, xe ngựa đều phải đi một ngày mới đến.
"Lâm Phong, ngươi đi tìm hiểu một chút."
"Dạ."
Huyện Thường Viễn nằm trong phủ Giang Hoài có chút xa, bọn họ xuất phát từ giờ Thân canh ba, suốt đêm vẫn chạy đi gần sáu canh giờ, đến gần cuối giờ Dần mới đến nơi.
Vừa đi đến huyện Thường Viễn nhưng cửa thành vẫn chưa mở.
Cửa thành sẽ mở vào giờ Mẹo mỗi ngày.
Ôn Gia Thụy đánh xe ngựa đi cả đêm, bởi vì gã sai vặt đã không ngủ cả đêm hôm qua nên Ôn Gia Thụy lo lắng cho hắn, vì vậy ông đã đánh xe ngựa giúp hắn để cho hắn có thể ngủ một chút.
Xe ngựa vừa dừng lại gã sai vặt cũng đã tỉnh lại, hắn thấy cửa thành vẫn chưa mở liền nói với Ôn Gia Thụy: "Tứ lão gia, chúng ta đứng sang một bên chờ cửa thành mở đi ạ! Ngài ngủ một chút, tôi sẽ trông coi xe ngựa cho."
Ôn Noãn vén mành xe ngựa lên, nói với Ôn Gia Thụy: "Cha, cha đi gõ cửa thành nói có chuyện gấp muốn vào thành!"
Ôn Gia Thụy biết thân phận của con gái mình hiện tại đã không còn giống như trước, hơn nữa Noãn nhi cũng sẽ không nói chuyện lung tung, nên nhảy xuống xe ngựa đi gõ cửa thành.
Gã sai vặt hoảng sợ, nói: "Tứ lão gia không được, lỡ như bị người ta cho rằng mình tự tiện xông vào thành, sẽ bị người bắt lại đấy".
"Không sao." Ôn Gia Thụy bình tĩnh nói.
Đàm thị ở trong xe ngựa cũng hoảng sợ, bà ấy lo lắng nói với Ôn Gia Thụy: "Tứ đệ, đừng!"
Noãn nhi là một đứa nhỏ nên không biết gì mới nói lung tung, đây là cửa thành, có thể muốn gõ là gõ sao?
"Không sao đâu ạ." Ôn Noãn vỗ tay bà ấy trấn an.
Nửa khắc trôi qua, cửa thành từ từ mở ra, binh lính canh thành cung kính để xe ngựa của bọn họ vào thành.
Gã sai vặt cùng Đàm thị đều có vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tuệ An huyện chúa?
Lệnh thông hành của phủ Cẩn Vương?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Mấy tên binh lính mở cửa thành cũng có vẻ mặt cũng mơ màng, bọn họ thế mà lại được gặp Tuệ An huyện chúa thần bí kia!
Chẳng lẽ Tuệ An huyện chúa là người của huyện Thường Viễn sao?
Mang theo nghi vấn như vậy, bọn họ lại trốn về 6 chăn của mình vừa ngủ vừa trông thành.
Ba mươi phút qua đi, cửa thành huyện Thường Viễn lại bị gõ.
Lính canh thành suýt nữa đã chửi cha nó!
Nhưng mà vừa thấy lệnh bài của đối phương đã sợ đến mức lập tức mở rộng cổng thành ra.
Hai con ngựa chạy vào thành.
Binh lính mở cửa nói với đồng bạn của mình: "Huyện Thường Viễn xảy ra chuyện lớn gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận