Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 311: Tham Nguc

Chuong 311: Tham NgucChuong 311: Tham Nguc
Hắn ta tự nhéo mình, nhanh chóng gọi một người khác đến, để người này đi báo cho huyện lệnh đại nhân, sau đó mới dẫn người đi vào bên trong.
Ôn Noãn nhìn thấy sự mờ ám trước mặt nhưng cũng không quan tâm.
Bốn người đi theo cai ngục đến phòng giam trước mặt.
Trong địa lao âm u, ngay cả đang mùa đông nhưng vẫn có mùi vị hôi chua bốc lên.
Đàm thị được nuông chiều từ bé, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh hôi này, suýt chút nữa đã nôn ral
Nghĩ đến tướng công của mình bị nhốt tại nơi này hai ngày, mắt của bà lại ửng đỏ.
Gã sai vặt cũng cảm thấy buồn nôn, hắn nhanh chóng lấy tay áo bịt chặt cái mũi.
Ôn Gia Thụy khẽ nhíu mày.
Chỉ có Ôn Noãn đi ở phía trước vẻ mặt vẫn bình thường.
Gã sai vặt lúc này cực kỳ khâm phục Ôn Noãn!
Hai lần, đã hai lần, nàng đã khiến cho những binh lính ngày thường hay vênh váo ở trước mặt họ phải ăn nói khép nép!
Cai ngục dừng ở một cái nhà tù: "Chính là chỗ này, thời gian chỉ có mười lăm phút."
Nói xong, hắn ta đi ra ngoài!
Thối muốn chết, hắn ta cũng không muốn ở lại đây lâu.
Ôn Gia Quý ngồi xổm ở trong góc tường, đầu gối lên trên cánh tay, suy nghĩ về chuyện sẽ trảm mình vào lúc trời sáng.
Ngay cả khai đường thẩm vấn cũng không mà đã trực tiếp nói trưa mai sẽ trảm mình, ông ấy cảm thấy lần này mình chết chắc!
Nhưng mà ông ấy làm sao cam tâm? Ông ấy nghĩ nếu mình bị chém đầu thì thê tử của mình cùng hai con gái phải làm sao bây giờ?
Thê tử đơn thuần, bọn họ chắc chắn sẽ bị kế mẫu đuổi ra khỏi nhà họ Đàm.
Hơn nữa hai đứa con gái như hoa như ngọc của ông ấy còn chưa lớn, hôn sự cũng chưa định ra! Có một người cha bị chém đầu, thì còn có người nào dám cưới nữa?
Cha mẹ của ông ấy đầu bạc phải tiễn đầu xanh, đau lòng biết bao nhiêu?
Ông ấy không thể chết được!
Vào lúc ông ấy còn đang suy nghĩ vì sao ông ấy lại đến mức này, suy nghĩ ngày mai phải kêu oan cho mình như thế nào!
"Tướng công!" Đàm thị nhìn thấy một bóng dáng cô đơn, tuyệt vọng ngồi trong một góc sáng, nước mắt lập tức trào ra.
"Nhị ca!" Ôn Gia Thụy cũng kích động gọi một tiếng.
Nhìn người nhị ca từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đại ca lén ức hiếp và nói xấu ông, thì ông ấy sẽ luôn đứng lên bảo vệ, giờ đây nhìn nhị ca đang tràn ngập tuyệt vọng khiến mắt ông cũng đỏ lên.
"Nhị bá, tụi cháu đến cứu nhị bá."
Ôn Gia Quý nghĩ mình bị ảo giác, nghe xong ông ấy đã ngẩng đầu nhìn thấy bốn người bên ngoài nhà tù mà kinh ngạc nói: "Mọi người sao có thể đến đây?"
Dứt lời, ông ấy nhanh chóng đứng lên muốn chạy đến. Nhưng mà vì đã ngồi xổm quá lâu, chân cũng tê rần nên ông ấy lập tức té lăn ra đất.
Đàm thị thấy vậy nghĩ Ôn Gia Quý bị người ta nghiêm hình bức cung, ngay cả đứng dậy cũng không đứng nổi: “Tướng công, ông sao vậy, tướng công!"
Ôn Noãn thì nhìn thấy rõ trên người Ôn Gia Quý căn bản không có vết thương, có lẽ do chân tê mới vậy, nên nàng thở phào nhẹ nhõm, trấn an nói: "Nhị bá đừng vội, nhị bá cứ ngồi xổm chỗ đó một lát đi, cháu hỏi nhị bá vài vấn đề."
Chuyện này rất không đúng, thời gian ngắn như vậy đã định ra tội chết, chuyện này rõ ràng chính là muốn đánh nhanh thắng nhanh mài!
Thời gian cũng không còn nhiều, Ôn Noãn không muốn lãng phí thời gian.
Người phía sau đã biết có người đến thăm tù, chắc chắn sẽ đến cản trở.
"Nhị bá, thuốc của nhị bá bán cho quân doanh có phải là hàng giả không?"
"Không có, vì thuốc để cung cấp cho quân doanh nên nhị bá không dám lơ là, toàn bộ đều là thuốc hảo hạng do nhị bá tự mình kiểm tra".
Hơn nữa cũng chỉ bán có một lần, còn là Lưu viên ngoại giới thiệu, bởi vì hà thủ ô của Ôn Noãn đã trị hết đầu bạc của con ông ấy.
"Vậy nhị bá có giết người không?"
"Không có, vào lúc nhị bá xuất hiện thì lão phu nhân ấy đã chết."
"Được, nhị bá cứ yên tâm, cháu chắc chắn sẽ cứu nhị bá ra ngoài! Hiện tại nhị bá đem tất cả chuyện đã xảy ra nói cho cháu biết! Cố gắng nói những chỗ quan trọng vì thời gian không còn nhiều lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận