Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 329: Những Người Này Là Ai?

Chương 329: Những Người Này Là Ai?Chương 329: Những Người Này Là Ai?
Ôn Noãn dẫn theo hai người tùy tiện tham quan một chút, lúc này sân trước lại truyền đến một đợt ồn ào.
Thường thị vỗ tay Ôn Noãn: "Cháu ra ngoài đón khách trước đi! Bá mẫu không cần tiếp đón!"
Lương Tử Vận cũng nói: "on Noãn muội muội, không cần tiếp đón bọn tỷ, bọn tỷ tự mình đi dạo một chút là được!"
Tiểu Chu thị muốn tiếp đón các nàng, nhưng lại lo sợ khách quý Ôn Gia Phú mời đã đến, vội đẩy Ôn Ngọc: "Noãn nhi, để Ngọc nhi và đại tẩu của cháu tiếp đón hai vị phu nhân này là được, cháu mau đi bận việc đi!"
Ôn Noãn cũng biết không cần khách sáo với hai người này, nhưng nàng vẫn nhờ Ôn Thiến đến giúp đỡ tiếp đón hai người này một chút, nàng đi nhìn xem là ai tới.
Tiểu Chu thị cũng vội vàng ra sân trước.
Nàng nhìn bóng dáng của Ôn Noãn, ánh mắt phức tạp.
Ôn thần này quen biết với quý nhân như vậy từ bao giờ vậy?
Ôn Ngọc và Quách Thiến Ni cười nịnh nọt tiếp đón Thường thị và Lương Tử Vận, đáng tiếc hai người cũng không thèm phản ứng hai người các nàng, chỉ nói chuyện với Ôn Thiến.
Hai người xấu hổ một hồi.
Ôn Noãn đi ra sân trước, lần này là Phó Vinh mang theo quà tặng quý đến đây.
Hai cây san hô làm trang trí, hai bồn mấu đơn nở rộ, còn có một bộ đồ sứ xinh đẹp, một chiếc xe ngựa và một con thiên lý mã, một túi bạc, một số vải vóc!
Phó Vinh, đương nhiên thôn dân nhận ra hắn là ai, chỉ là thôn dân không rõ vì sao trong thôn có nhiều người như vậy, nhưng hắn lại chỉ kết giao với gia đình Ôn Gia Thụy, người chiếm mảnh đất trước nhà hắn tal
Người xây nhà giúp Ôn Noãn lại biết, Phó Vinh này thường xuyên cầm bản vẽ học hỏi kinh nghiệm của Noãn nhi, còn ăn ké cơm, ăn còn nhiều hơn những người khác!
Phó Vinh là khách quen trong nhà, bảo Ôn Thuần cùng nhau tiếp đón là được.
Tiểu Chu thị nhịn không được mà hỏi: "Noãn nhi, hình như người của Phó gia rất quen thuộc với nhà các cháu thì phải?"
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ cũng là vì Lâm lão sao?
Nhất định là vậy.
Ôn Noãn: "Bà con chòm xóm mà thôi."
Khóe miệng của tiểu Chu thị giật giật.
Ngay sau đó là Đường Bính Quyền và ông chủ Chu một trước một sau mang theo quà tặng quý giá đến.
Quà tặng của hai người kém hơn hai vị khách trước, nhưng vừa ra tay cũng là vật trang trí bằng ngọc thạch linh tỉnh.
Mọi người đều biết Ôn Noãn thích ngọc.
Không cần phải nói thôn dân hâm mộ đến mức nào.
"Thật sự nhìn không ra! Ôn Gia Thụy làm thế nào quen biết nhiều quý nhân và người giàu có như vậy? Chậc, quà tặng này, tùy tiện lấy ra một cái bình thường cũng đủ cho chúng ta ăn uống cả đời!"
Tiểu Chu thị nhìn thấy Đường Bính Quyền thì đen mặt. Gia đình tứ phòng này thế mà lại mời đối thủ một mất một còn của nhà bọn họ tới, đây là có chuyện gì? Đây rõ ràng là muốn làm bọn họ tức giận!
Tròng lòng Tiểu Chu thị nghẹn một hơi, nửa vời lại không thể bùng phát, vô cùng khó chịu!
Ngay lúc mọi người cho rằng khách quý đã đến đầy đủ, những quà tặng đó đã là sang quý nhất!
Chợt có mười chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài sân.
Ngay sau đó, có một nam tử mặc áo màu trắng nhảy xuống từ chiếc xe ngựa đầu tiên, nam tử kia tuấn tú đến mọi người không cách nào hình dung!
"Tiểu nha đầu, đồ đệ của cô đã về rồi! Mau bảo người tới giúp đỡ dọn quà này!"
Sau đó lại có hai nam tử cũng vô cùng tuấn tú đi xuống, hai người này như công tử bước ra từ trong tranh.
Ôn Gia Thụy và Ôn Noãn cười chào đón bọn họ.
"Niệm Trần, Ninh công tử, Âu Dương công tử, mời vào!"...
Một rương một rương quà tặng được dọn vào nhà.
Ba người, mười chiếc xe ngựa quà tặng!
Khóe miệng các thôn dân run rẩy, đây là đưa quà tặng sao?
Người không biết còn tưởng rằng mấy thứ này đều là của hồi môn đói
Ngoài những vật trang trí bằng ngọc thạch sáng chói mắt và vật trang trí bằng đồ sứ tinh xảo xinh đẹp kia ra, còn lại đều là chứa trong rương, mọi người không thấy đồ vật bên trong, nhưng mà không hiểu sao tất cả thôn dân đều cảm thấy đồ vật bên trong mới là thứ đáng giá nhất!
Bọn họ nhìn về phía Ôn Gia Thụy đang vội vàng tiếp đón khách, thật sự rất muốn hỏi ông một câu: Sao ông có thể bình tĩnh cười đón khách như vậy?
Bọn họ đã có chút mềm nhữn chân! Muốn đỡ tường!
Tiểu Chu thị ngây người như phỗng.
Bà ta cảm thấy mình xuất hiện ảo giác!
Những người này là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận